Xuyên Nhanh: Đại Lão Luôn Muốn Làm Mợ Của Cháu Tôi

Chương 4: Người Cậu Ốm Yếu Của Tên Bất Tài Hư Hỏng

Trước Sau

break

 

Thế là thằng nhóc mập mạp kia lập tức hiểu ra. Chắc chắn là do Tam Bảo chạy đến hầu phủ gọi cậu của cậu đến đây.

 

Cái tên nô tài chết tiệt! Không biết cơ thể của cậu vốn yếu ớt, không chịu được gió lạnh à? Nhỡ không may mà bị bệnh thì biết phải làm sao?

 

Hơn nữa, tên Ngũ hoàng tử kia lại ngang ngược thế này. Con chim vẹt của hắn cùng lắm là bị thương, vậy mà hắn lại đòi mạng đổi mạng! Nếu Nguyên Gia nổi giận với hắn, chắc chắn sẽ bị hắn làm cho bẽ mặt.

 

“Cậu ơi, đừng cầu xin hắn! Chỉ bị đánh một trận thôi mà, sức khỏe của cậu không tốt, hay là cậu về trước đi.”

 

Vệ Chiêu giãy giụa, hét lớn về phía Nguyên Gia.

 

Mà Tống Thừa Tu vẫn ngồi dựa lưng vào ghế, trong tay cầm một cái ly bằng bạch ngọc, ngón tay thon dài trắng nõn gần như hòa làm một với màu sắc của cái ly ấy. Nghe thấy Vệ Chiêu nói vậy, hắn liếc mắt nhìn cậu ấy, rồi hơi nghiêng đầu nhìn sang Nguyên Gia:

 

“Kẻ này lăng nhục thú cưng phụ hoàng tặng bổn điện hạ, đó là bất kính đối với phụ hoàng. Nhưng bổn điện hạ chỉ phạt một chút rồi đuổi về phủ tướng quân thôi. Mời Thế tử phủ An Võ về cho.”

 

Dứt lời, hắn đặt mạnh ly ngọc trong tay xuống bàn, phát ra tiếng “đoong” thật to.

 

Nhưng khi nghe thấy tiếng đánh người, Nguyên Gia khẽ cau mày, tiến lên trước hai bước nữa.

 

“Điện hạ, cho dù Vệ Chiêu có sai đi chăng nữa, thì người làm cha chú như thần nhìn thằng bé chịu phạt cũng không nỡ. Cho nên... chỉ cần điện hạ tha cho thằng bé, vậy thì bất cứ yêu cầu gì của ngài, thần đều không dám từ chối.”

 

Tuy lời này là lời cầu xin, nhưng ngữ điệu của y lại ngay thẳng, chính trực, thần thái tự nhiên. Người y cũng không run bần bật chút nào, khác hoàn toàn với vẻ nịnh bợ của bao người.

 

Chính điều ấy đã khiến Tống Thừa Tu sững sờ thoáng chốc. Sau ấy, hắn cười khẽ một tiếng.

 

“Ồ? Thế nếu bổn điện hạ đây muốn giữ ngươi lại, thay cho con thú cưng của ta, ngươi cũng đồng ý sao?”

 

Vốn dĩ, điều này là để làm khó Nguyên Gia. Nào ngờ, y chẳng chút do dự mà đồng ý.

 

“Chỉ cần có thể cứu cháu ngoại, vậy thì làm thú cưng cho điện hạ mấy ngày có tính là gì đâu? Cho dù chuyện này truyền khắp phố ngõ đi chăng nữa, nhưng dân chúng có hiểu biết cũng chỉ khen tại hạ biết yêu thương con cháu thôi.”

 

Thật không ngờ Nguyên Gia lại thẳng thắn tới vậy! Tức thì, nó khơi lên niềm hứng thú ở Tống Thừa Tu. Hắn liếc nhìn tên thị vệ đang chấp hành hình phạt, bên kia thấy vậy bèn dừng lại ngay.

 

Nhác thấy ván gỗ không hạ xuống nữa, Vệ Chiêu mặc kệ phía sau đau nhức, vừa bò vừa lết tới chỗ bọn họ.

 

“Cậu ơi, sao người có thể đồng ý yêu cầu vô lý như thế chứ? Đó là xúc phạm cậu đấy!!”

 

“Hơn nữa, một mình con sẽ gánh vác sai lầm này. Tuyệt đối không làm liên lụy đến người khác! Cậu à, cậu nên đi đi thôi.”

 

Vệ Chiêu cứ nói thẳng thừng như thế, nào để ý tình hình lúc ấy ra sao. Vì vậy, khi trông thấy sắc mặt Tống Thừa Tu trầm xuống, Nguyên Gia bèn đánh nhẹ vào ót thằng cháu.

 

“Nói linh tinh cái gì đấy? Ngũ điện hạ chỉ đùa với cậu một tí thôi! Cậu sẽ không làm thú cưng thật đâu. Chuyện mà truyền khắp kinh thành thì người ta sẽ nghĩ gì về điện hạ chứ?”

 

“Cậu đoán là… bình thường con ăn nhiều giò heo quá nên mỡ heo dồn hết lên não rồi ấy.”

 

Dựa theo tính cách của Tống Thừa Tu, chắc là hắn sẽ không làm vậy đâu.

 

Chỉ là, đứa cháu ngoại ngu si của y cứ nói năng không kiêng nể gì. Thế chẳng phải là rước thêm thù ghét sao?

 

“Ồ.”

 

Tuy rằng không can tâm việc Nguyên Gia nói đầu óc cậu ngu si, nhưng Vệ Chiêu vẫn ngoan ngoãn che mông lại.

 

Thế nhưng khi nghe thấy lời nói ấy của y, Tống Thừa Tu không kìm được cười lạnh.

 

“Lục thế tử cảm thấy, bản điện hạ sẽ để ý dăm ba cái danh tiếng đấy sao?”

 

Vì so với những khổ cực hắn đã trải qua, mấy danh tiếng đó có là gì chứ?

 

Một khi ở trong tình huống tuyệt vọng, miếng ăn luôn là thứ khiến con người ta phải làm ra những hành vi trái với chuẩn mực thông thường.

 

Cho nên, kể từ lúc hắn bò ra khỏi vũng lầy kia, hắn đã quyết tâm phải sống một đời thật phóng khoáng.

 

Dĩ nhiên, Nguyên Gia biết điều này. Thiếu niên đối diện không thèm để ý đến hình tượng trong mắt kẻ khác. Nếu không thì hắn chẳng làm mấy việc kỳ quái như vậy.

 

Nên y nói thế chỉ để xoa dịu bầu không khí thôi.

 

“Đương nhiên ngũ điện hạ khác với người thường. Chỉ cần ngài đứng ở vị trí đủ cao, đúng sai ra sao đều tùy ngài phán xét.”

 

Tống Thừa Tu không ngờ Nguyên Gia dám nói những lời như vậy. Nhà họ Triệu luôn khuyên hắn nên nhẫn nhịn, kiềm chế, vì sợ một ngày nào đó hắn sẽ khiến cho phụ hoàng chán ghét mình. Rồi một lần nữa, hắn sẽ rơi vào hoàn cảnh như lúc nhỏ.

 

Mà hắn không tài nào hiểu nổi suy nghĩ của mấy người đó. Hắn không muốn sống như vậy.

 

Thình lình, Tống Thừa Tu liếc nhìn Nguyên Gia một cái, khẽ rũ mi mắt.

 

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc