Xuyên Nhanh: Đại Lão Luôn Muốn Làm Mợ Của Cháu Tôi

Chương 3: Người Cậu Ốm Yếu Của Tên Bất Tài Hư Hỏng

Trước Sau

break

 

Tiếc thay, khi ấy Thục phi đã buồn bực mà chết. Mặt khác, bởi vì quanh năm bị các cung nữ và thái giám ngược đãi nên tính tình của Ngũ hoàng tử đã trở nên lạnh lùng, tàn nhẫn.

 

Chính vì thế, Thánh Thượng luôn thấy hổ thẹn với mẹ con họ. Hơn nữa, gương mặt của hắn lại y đúc Thục phi nên ông ta đau buồn khôn nguôi. Do đó, ông ta mới đặc cách cho phép hắn ra ở phủ riêng sớm hơn những người khác.

 

Nay Ngũ hoàng tử đã ngót nghét mười bốn tuổi. Nhưng hắn lại luôn làm mấy việc quái lạ với thái độ tùy tâm tùy ý. Nếu kẻ nào đã dám động vào đồ của hắn, ắt khó mà bảo toàn tính mạng.

 

Nghĩ đến đây, Nguyên Gia lập tức mở ra Cửa hàng Cõi Tiên, y muốn tìm xem có thứ gì có thể khiến hắn thấy hứng thú hay không.

 

Ở trung tâm thương mại này chia làm hai phần: điểm công đức và điểm tích lũy.

 

Mà muốn mua vật phẩm của Cõi Tiên thì phải trả bằng công đức, mà giá trị công đức hiện tại của y là 1000 điểm.

 

Mặt khác, điểm tích lũy cũng có thể mua được vật phẩm thông thường ở đây. Nó có giá trị tương đương với đồng Nhân dân tệ, giá trị quy đổi không chênh lệch nhiều lắm. Thế nhưng, điểm tích lũy của y lại là 0 điểm.

 

Ở đây có đầy những thứ đồ lấp lánh muôn màu. Tuy nhiên, nơi này hiển thị rất nhiều icon màu xám. Nhìn chúng, Nguyên Gia đoán là do cấp bậc của y chưa đủ. Vì y chỉ là người mới, và đây là nhiệm vụ đầu tiên của y.

 

V587 thấy y mở Cửa hàng Cõi Tiên, nó lập tức xù lông hiện lên.

 

[Ký chủ, chọn cái này, chọn cái này này! Chắc chắn vừa đưa đã làm mù mắt chó của tên Ngũ hoàng tử làm từ hợp kim titan đó!!]

 

Nói rồi, nó vươn một cành cây nho nhỏ ra, chỉ vào cái icon có giá 10 công đức.

 

Nguyên Gia trợn mắt, ném nó sang một bên, sau đó lại nhìn bảng công đức.

 

Qua một lúc lâu, trong một đống thứ giống như lọ thuốc làm bằng ngọc bôi ngoài da, bùa phòng thân các thứ thì y cũng chọn được một icon có cảm giác vô cùng hấp dẫn.

 

Trong lòng y đã có tính toán, vừa hay họ đã đến cửa của phủ Ngũ hoàng tử.

 

 

Xuống xe ngựa, Thúy Trúc đưa cho Tam Bảo một túi tiền, bảo gã đi tìm người gác cổng thông báo.

 

Tên sai vặt thấy người đến là Thế tử của phủ An Võ cũng không dám lề mề, quay người đi vào bẩm báo.

 

Rất nhanh sau đó, họ đã được đưa đến nhà thủy tạ.

 

Nay đã qua tháng ba, lá sen đã mọc dài, trên mặt nước chỉ có một màu xanh biếc, đôi khi có đôi uyên ương ló đầu ra, rồi rất nhanh lại ẩn vào gam màu xanh biếc ấy.

 

Gần đó, có một thiếu niên đang ngồi ở đình bát giác. Người đấy sở hữu nhan sắc diễm lệ tựa như ánh chiều tà, suối tóc đen nhuốm màu mực tàu, mày kiếm hơi nhếch lên, dưới cánh mũi thẳng là hai cánh môi đỏ mọng, cùng với đó là cặp mắt phượng sâu thăm thẳm giống như hồ nước lạnh.

 

Lúc này, khóe miệng của thiếu niên ấy hơi cong lên, đáy mắt lạnh lẽo, khiến cho gương mặt vốn không rõ là nam hay là nữ trở nên thật lạnh lùng.

 

Nghe tiếng bước chân, thiếu niên liếc mắt qua nhìn, thấy người đến có dáng người gầy gò, sắc mặt lại tái nhợt, yếu ớt đến mức gió thổi là ngã thì tỏ vẻ khinh thường chế nhạo.

 

Suy nghĩ ấy giống như: Một kẻ bệnh tật quấn thân như vậy lại chạy đến chỗ ta, phải chăng kẻ đó nghĩ rằng dương gian quá ồn ào nên muốn tìm một chỗ yên ắng ở địa phủ ngồi à?

 

Tới khi đối diện với Tống Thừa Tu, Nguyên Gia ngây người một lát.

 

Khuôn mặt này vô cùng xuất sắc, khác hẳn với dáng vẻ của kẻ mất trí, ba đầu sáu tay trong lời đồn đại.

 

Chẳng nhẽ, đây là người đẹp bị điên trong truyền thuyết?

 

“A!”

 

Thình lình, một tiếng gào thảm thiết kéo Nguyên Gia đang đắm chìm trong suy nghĩ quay về hiện thực.

 

Hóa ra, ở cách đó không xa, có một thiếu niên chừng mười mấy tuổi đang bị ép vào ghế ăn đòn.

 

Mà thân hình cậu nuột nà, bị cái ván gỗ đặt trên mông, phần mông rắn chắc đang run rẩy không ngừng. Có lẽ, tiếng kêu vừa rồi khiến cậu cảm thấy rất mất mặt, cho nên, cậu thiếu niên dứt khoát cắn chặt môi dưới, không phát ra tiếng nữa.

 

Đoán chắc đó là cháu ngoại Vệ Chiêu của y.

 

Bỗng, Nguyên Gia ho nhẹ hai cái, chậm rãi đi lên, hành lễ với Tống Thừa Tu rồi nói:

 

“Bái kiến Ngũ điện hạ, tại hạ là cậu của Vệ Chiêu. Thần nghe nói đứa nhỏ này làm bị thương con vẹt của quý phủ, không biết các ngài có thể bỏ qua cho thằng bé lần này không?”

 

Đối với tính cách của Tống Thừa Tu, nói chuyện vòng vo không phải cách tốt, vì vậy Nguyên Gia đi thẳng vào vấn đề.

 

Chỉ cần đối phương không đưa ra yêu cầu gì quá đáng, y sẽ chấp nhận hết.

 

Mà ở phía bên kia, Vệ Chiêu đang bị cho no đòn, nghe thấy giọng của Nguyên Gia thì mở mắt ngay.

 

Ngẩng đầu lên, cậu thấy y đang mặc bộ quần áo màu trắng đơn giản, cơ thể gầy yếu đứng chịu gió ở đình, cứ thế vạt áo bị gió thổi bay. Dòm qua có vẻ thật ảm đạm.

 

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc