Sau khi Cố Ly Ly ngồi xuống, cô giáo chủ nhiệm lại đọc lại một lượt nội quy lớp học. Nói xong, cô ấy bảo mấy nam sinh mang chiếc bàn vỡ ra ngoài, rồi bắt đầu phát đề.
“Ngày mai là thi giữa kỳ, các em cầm đề này về xem trước đi. Làm quen với dạng bài, luyện tập nhiều vào để ghi nhớ. Đừng để đến lúc thi rồi chẳng biết gì, thế thì không ổn đâu. Hôm nay tiết này không học nữa, các em cứ tập trung nghiên cứu đề thi, cố gắng ngày mai ai cũng đạt kết quả tốt nhé.”
Cố Ly Ly nhận lấy đề, liếc qua một cái, mặt không biểu cảm.
Cố Ly Ly: “Chỉ thế thôi à?”
Ngồi cạnh là Vương Hạo nghe vậy, nhìn lại đề trong tay mình, mắt gần như lật ngược lên trời.
Vương Hạo: “...” Cái gì mà “chỉ thế thôi”?!
Đề khó thế này ai mà làm được chứ? Ngủ trong giờ thi còn thực tế hơn.
Vương Hạo đang nghĩ vậy thì bên cạnh vang lên một giọng nói lạnh lẽo quen thuộc khiến cậu rùng mình: [Cậu đoán xem thi giữa kỳ cậu được bao nhiêu điểm?]
Vương Hạo: “...” Cảm thấy bị xúc phạm, nhưng không có bằng chứng.
Tan học về nhà, tai Cố Ly Ly không được yên chút nào.
Hệ thống cứ líu lo trong đầu cô suốt: [Ký chủ đại nhân, hay lát nữa ngươi xem qua sách đi? Trong nguyên tác, thành tích của nguyên chủ tuy không giỏi nhưng cũng không tệ đâu! Ngươi chưa làm đề này, nhỡ mai bị lộ thì sao?]
Cố Ly Ly nhíu mày, giọng lạnh tanh: “Im đi! Ai nói ta không biết làm?”
Hệ thống: [Ký... chủ... ưm! Ưm ưm ưm!]
Vừa nói được một chữ, hệ thống phát hiện mình không nói được nữa.
Cố Ly Ly: “Ồn ào quá, cấm nói nửa tiếng.”
Hệ thống: “...” Bối rối toàn tập. Nó... bị cấm nói rồi sao?? Trời ơi! Ký chủ đại nhân từ lúc nào phát hiện ra chức năng cấm nói vậy?! Nó nhớ rõ là chưa từng nói cho cô ấy mà! Xong rồi xong rồi! Cô ấy mà phát hiện ra còn có “phòng giam nhỏ” nữa thì...
Ly Ly: “...” Hệ thống này hơi ngốc...
Ra khỏi trường, Cố Ly Ly thấy chú Vương đang đứng cạnh xe chờ sẵn.
Cô bước tới, ném cặp cho chú Vương, rồi mở cửa ghế lái, ngồi vào một cách thuần thục.
Chú Vương đứng ngoài xe, cầm cặp, nhìn cô mà muốn nói lại thôi. Ông cảm thấy nếu tiểu thư nhà mình cứ tiếp tục thế này, ông sắp thất nghiệp đến nơi rồi...
Chú Vương thở dài, đặt cặp vào ghế sau, rồi lên ghế phụ, cẩn thận thắt dây an toàn, lần này còn thắt cực kỳ chặt.
Thắt xong, ông nuốt nước bọt, căng thẳng nói: “Tiểu thư, tôi sẵn sàng rồi.”
Cố Ly Ly nhướng mày, nhìn ông đầy nghi hoặc: “Chú Vương sao căng thẳng thế?”
Chú Vương nuốt nước bọt, mặt đầy vẻ thoải mái: “Tiểu thư, tôi không căng thẳng đâu!”
Cố Ly Ly: “Ồ, vậy tôi lái đây.”
Vừa dứt lời, xe lao vút đi, bụi tung mù mịt.
Vài phút sau, xe về đến nhà họ Tô.
Cố Ly Ly bình thản xuống xe, bước vào phòng khách, thấy ba mình đang ngồi trên sofa đọc báo.
Cô nghĩ một lúc rồi nói: “Ba, mai con thi xong sẽ đi thi bằng lái, chắc về hơi muộn. Hai người ăn cơm trước, không cần đợi con.”
Nghe vậy, ba cô đặt tờ báo xuống, đẩy kính lên, nhìn cô rồi gật đầu: “Ừ, con cứ đi. Mai thi cố lên nhé! Không làm tốt cũng không sao, đừng quá mệt mỏi, còn có ba mẹ ở đây mà.”
Nghe vậy, tim Cố Ly Ly hơi thắt lại, một cảm xúc buồn bã lan tỏa. Cô nheo mắt, đây không phải cảm xúc của cô. Gì thế này? Cảm xúc của nguyên chủ còn có thể ảnh hưởng đến cô sao?!
Về phòng, Cố Ly Ly không biết từ đâu lôi ra cả đống sách giáo khoa, tiện tay cầm một cuốn, lật nhanh một lượt.
Ừm, nhớ rồi. Cuốn tiếp theo...
Cứ thế, một buổi tối trôi qua rất nhanh.