Cố Ly Ly lái xe một mạch đến tập đoàn Tô thị.
Vừa đỗ xe xong, cô chuẩn bị bước vào công ty.
Vừa đóng cửa xe, Cố Ly Ly đã cảm thấy có gì đó không ổn.
Cô nhíu mày, ánh mắt lập tức quét về một góc tối trong bãi đỗ xe.
Chỗ đó không bật đèn, tối om, trong không gian trống trải của bãi xe lại càng thêm quái dị.
Trong không gian, hệ thống lên tiếng đầy cảnh báo: [Cảnh báo! Cảnh báo! Ký chủ, gần đây có nhiệm vụ nguy hiểm, xin hãy cẩn thận!]
Nghe vậy, đôi mắt đẹp của Cố Ly Ly nheo lại đầy nguy hiểm. Đây là Tô thị, người ngoài không thể dễ dàng vào được. Trừ khi...
Có người muốn ra tay với cô?
Ai cơ?
Câu trả lời quá rõ ràng.
Trong Tô thị, ngoài tên Giang Mộc Toàn ngu ngốc kia, còn ai vào đây nữa?
Nghĩ đến đây, sát khí trong mắt Cố Ly Ly lóe lên.
Cô cong môi, cố tình bước đi chậm rãi.
Trong bóng tối, đám người nhìn nhau, gật đầu, xách bao tải và khăn tẩm thuốc mê, lặng lẽ tiến về phía cô.
Đột nhiên, Cố Ly Ly dừng bước, từ từ quay người lại, đôi mắt đẹp không hề có chút hoảng loạn.
Đám người kia bị động tác này làm cho sững lại một chút, rồi quyết định liều mạng, lao lên định khống chế cô.
Cố Ly Ly vẫn bình tĩnh như thường, chậm rãi cởi áo khoác, ném sang một bên.
Đám đàn ông thấy vậy thì cười khẩy. Một cô gái nhỏ mà muốn đấu với mấy người đàn ông lực lưỡng sao?
Hai phút sau, họ hối hận không kịp, chỉ muốn gắn động cơ vào chân để chạy càng xa càng tốt.
Cố Ly Ly nhìn đám người lao tới, cong môi, xoay cổ “rắc rắc”, rồi thân ảnh biến mất khỏi chỗ cũ. “Bốp bốp bốp!” Mấy tên đàn ông bị đánh đến mặt mũi bầm dập, rồi bị đá bay vào tường, trượt xuống như bao tải rách.
“Phụt!” Mấy tên phun máu, mắt trợn tròn, không thể tin nổi nhìn Cố Ly Ly mặt không đỏ, thở không gấp, tóc không rối.
Đối diện ánh mắt đó, Cố Ly Ly vẫy tay, giọng bình thản nhưng đầy áp lực: “Tiếp đi.”
Đám người: “...” Có điên mới tiếp tục! Bị đánh thế này nữa thì không chết cũng tàn phế. Bọn họ chỉ nhận tiền làm việc, chứ không phải bán mạng.
Nghĩ vậy, họ lồm cồm bò dậy, định chạy. Nhưng chưa kịp đi xa thì sau lưng vang lên giọng nói trêu chọc: “Đứng lại! Ai cho các người đi?”
Đám người nuốt nước bọt, lập tức đứng im như tượng.
Cố Ly Ly hỏi như đã biết trước: “Ai sai các người đến?”
Nghe vậy, đám người nhìn nhau. Tiền quan trọng thật, nhưng mạng sống còn quan trọng hơn. Nếu mất mạng thì tiền có ích gì?
Cuối cùng, một người lên tiếng: “Là... là phó tổng Giang của Tô thị.”
Cố Ly Ly nhướng mày, đúng như cô đoán. Cô tiếp tục hỏi: “Ông ta sai các người đến làm gì?”