Lúc này, Vân Thiển nhìn cây nến đỏ trên bàn đã cháy được nửa, khóe môi khẽ cong.
Thấy nàng cười như ác quỷ, 023 ở trong không gian hệ thống bất giác rùng mình. Sao tự dưng nó có cảm giác sẽ có người gặp nạn thế nhỉ?
Nó còn đang nghĩ thì mắt bỗng trợn to.
Nó vừa thấy gì vậy?
Chủ nhân của nó bỗng biến mất khỏi phòng?
Và nơi này sao lại quen mắt thế?
023 nhìn cảnh tượng hiện lên trên màn hình, cằm rớt thẳng xuống.
Đây chẳng phải phủ thừa tướng trong ký ức nguyên chủ sao?
Sao chủ nhân của nó lại đột nhiên xuất hiện ở đây?
Nàng đến đó bằng cách nào?
Không đúng. Nàng chẳng phải đã vào thế giới mới rồi sao? Thần lực trên người nàng từ đâu ra?
Trong khoảnh khắc ấy, 023 như bị sét đánh, đứng chết trân tại chỗ.
Hình như nó… trói nhầm một chủ nhân ghê gớm.
Ngay lúc nó còn loạn óc, Vân Thiển đã dựa theo ký ức nguyên chủ, tìm đến Tô Âm Âm, cũng chính là kẻ kiếp trước hạ độc nàng.
Lúc này, Tô Âm Âm đang cầm roi phạt nha hoàn.
Sợi roi dài quất xuống thật nặng, da thịt nha hoàn hiện lên từng vệt máu.
Nha hoàn cắn chặt môi, không dám kêu.
Đột nhiên thấy một thiếu nữ lạ mặt xông vào viện, động tác vung roi của Tô Âm Âm khựng lại. Nàng ta còn chưa kịp nói gì thì đã thấy trong tay thiếu nữ ở cổng viện bỗng dưng xuất hiện một thứ kỳ quái.
Thiếu nữ chĩa thứ đó vào nàng ta. Ngay giây sau, một luồng sáng trắng nóng rực tràn ngập tầm mắt.
Nhìn vật trong tay chủ nhân là một ống phóng, 023 sợ đến mức ngã phịch xuống đất.
Ống phóng hỏa tiễn?
Chủ nhân của nó chẳng phải người của thần giới ở vị diện tu tiên sao? Sao lại có thứ này?
023 thấy như bị đánh cho một cú trời giáng, suýt thì treo máy.
Bên này, Vân Thiển thấy Tô Âm Âm bị thổi bay đến chẳng còn mảnh vụn, nàng thu lại ống phóng, thản nhiên phủi tay. Nàng vừa định nói gì thì bỗng cảm thấy một lực lượng mạnh mẽ kéo tới. Ngay sau đó, cơn choáng quen thuộc ập đến. Vân Thiển mắt tối sầm, chìm vào bóng tối.
Mở mắt lần nữa, lại là một màu đỏ quen thuộc. Vân Thiển lạnh tanh mặt.
Giật đứt dây trói xong, nàng đen mặt lôi hệ thống ra: “Có chuyện gì? Sao ta lại quay về cái chỗ quỷ quái này nữa!”
023 còn chưa hoàn hồn vì mình lại có thể ra khỏi không gian hệ thống thì đã nghe chủ nhân hỏi. Nó nuốt nước bọt không tồn tại rồi lắp bắp: [Chủ nhân, cái ống phóng vừa rồi từ đâu ra? Với lại thần lực trên người chủ nhân cũng…]
Vân Thiển không trả lời, chỉ nhìn chằm chằm nó. 023 bị nhìn đến tê cả da đầu, vội giải thích: [Chủ nhân không thể giết thẳng Tô Âm Âm. Nàng ta là nữ chính của thế giới này, mang vận số. Nàng ta mà chết thì chủ nhân sẽ quay về đúng thời điểm này, mọi thứ sẽ làm lại từ đầu.]
Vân Thiển nhíu mày: “Phiền thật.”
Vừa dứt lời, ống phóng lại xuất hiện trong tay nàng.
Nhìn ống phóng xuất hiện lại, 023 bỗng có linh cảm xấu.
Chủ nhân của nó lại định bày trò gì nữa đây?
Nó còn đang nghĩ thì đã thấy chủ nhân chĩa thẳng nòng phóng vào nó.
Một tiếng nổ vang trời.
Nó còn chưa kịp ngăn, âm thanh đã dội đến.
Mở mắt lại, nhìn khăn đỏ trên đầu, Vân Thiển bùng nổ. Nàng lôi hệ thống khỏi không gian rồi đè ra đánh một trận.
023: […] Khoan đã, nó làm sai gì? Sao lại bị đánh nữa?