[023?] Chủ hệ thống trợn tròn mắt, mặt đầy kinh ngạc: [Sao ngươi lại biến thành một con heo vậy? Lại còn màu xanh nữa, nhìn chói mắt thật…]
Như bị phản ứng của chủ hệ thống làm tổn thương, 023 bỗng “oa” một tiếng rồi khóc nấc lên: [Ngài có biết ta đã trải qua những gì không? Ta bị con quỷ đó ném vào chảo dầu chiên, nàng ta còn cầm roi nhỏ quất ta nữa! Ta suýt thì chẳng muốn sống tiếp rồi! Hu hu hu!]
[Ờ…] Chủ hệ thống nhìn 023 khóc sụt sùi, khóe miệng giật giật, nhất thời chẳng biết nói gì. Không hiểu vì sao, hắn cứ thấy cảnh này quen quen.
Một lúc sau, 023 cuối cùng cũng nín khóc. Nó dùng móng heo quệt một phát lau nước mắt nước mũi rồi nhìn chủ hệ thống bằng ánh mắt kiên quyết: [Ta muốn hủy liên kết với nàng ta!]
Chủ hệ thống im lặng.
Im hồi lâu, hắn ho khan mấy tiếng rồi nói: [Ờm… Tiểu Tam Tử à, có lẽ ngươi không biết. Muốn hủy liên kết thì phải được chủ nhân đồng ý, nếu không ngươi không tự hủy được. Còn nếu ngươi cố ép hủy thì cũng không phải không được, nhưng làm vậy thì e là ngươi phải quay về lò mà đúc lại một lượt.]
023: [Chủ hệ thống đại nhân, ta tên 023, đừng gọi ta là Tiểu Tam Tử nữa được không?] Nó cứ thấy chỗ nào đó là lạ.
Không đúng, đây không phải trọng điểm. Trọng điểm là nó hình như thật sự không thể hủy liên kết với con quỷ chủ nhân kia!
[Chủ hệ thống đại nhân…]
023 còn chưa nói hết thì chủ hệ thống đã cắt lời: [Tiểu Tam Tử à, để ta về tìm thử cách hủy liên kết khác cho ngươi. Trước đó thì ngươi tự cầu phúc đi.]
Vừa dứt lời, màn hình hệ thống lập tức tối thui.
Rõ ràng bên chủ hệ thống đã ngắt liên lạc.
023 nhìn màn hình đen sì: […] Sao nó có cảm giác bị bỏ rơi vậy?
Trong lúc 023 còn sụt sùi, bên Vân Thiển đã vào thế giới này.
Cơn choáng váng biến mất, Vân Thiển từ từ mở mắt. Trước mắt toàn một màu đỏ, lại nghe tiếng ồn ào náo nhiệt bên tai, nàng bỗng nhíu mày.
Sao lại thế? Nàng thấy toàn thân mềm nhũn, như bị bỏ thuốc.
Trong mắt Vân Thiển lóe lên một tia trắng lóa, cảm giác khó chịu lập tức tan biến.
Nhưng ngay sau đó, nàng lại phát hiện điều không ổn. Tay chân nàng bị trói?
Vân Thiển nhíu mày, dùng sức một cái là giật đứt dây trói rồi hất phăng khăn đỏ trên đầu.
Nghĩ một chút, nàng nheo mắt, trực tiếp gọi hệ thống trong đầu: [Tiểu Tam Tử, ra đây cho ta xem nào.]
Một hồi lâu vẫn không nghe tiếng hệ thống, khóe môi Vân Thiển cong lên lạnh lẽo: [Sao, còn muốn nếm lại mùi bị lột da rút gân à?]
Gần như vừa dứt lời, tiếng 023 sụt sùi đã vang lên trong đầu nàng: [Chủ nhân, có chuyện gì?]
[Bản tọa mà tự biết thì còn cần ngươi làm gì?]
023: […]
Nó quệt nước mắt nước mũi, hít hít mũi rồi nói: [Chủ nhân đang ở trong thân xác nguyên chủ. Chờ chủ nhân hoàn thành tâm nguyện của nguyên chủ thì mới nhận được linh lực hồn phách do nguyên chủ hiến tế. Chủ nhân có muốn nhận ký ức của nguyên chủ ngay bây giờ không?]
Nghĩ một chút, hệ thống nhắc thêm: [Chúng ta đang ở một thế giới cổ đại, cũng na ná thế giới trước của chủ nhân, chỉ là nơi này không có thần tiên. Chủ nhân đừng để lộ, không thì hình tượng sụp đổ, nhiệm vụ cũng thất bại.]
Vân Thiển nghe vậy, trong mắt thoáng qua gì đó, khẽ gật đầu.
Ngay giây sau, nàng cảm thấy trong đầu xuất hiện một đoạn ký ức không thuộc về mình.
Những cảnh tượng ký ức như phim, liên tục chạy qua trước mắt nàng.
Nguyên chủ tên Tô Thiển Thiển, vốn là đại tiểu thư phủ Tô thừa tướng của nước Lâm.
Nhưng sau kiếp nạn sống chết mười bảy năm trước, nàng ấy bị quản gia trong phủ to gan làm trò tráo đổi. Từ đó, số phận nàng ấy bị đổi với con nhà nông.
Về sau, người nam nhân nuôi nàng ấy sa vào cờ bạc rồi phá sạch gia sản. Để trả nợ, hắn đánh thuốc mê, trói nàng ấy lại rồi bán cho lão địa chủ trong thôn làm thiếp.
Bị lão địa chủ hành hạ hai năm, nguyên chủ dùng toàn bộ tiền của bí mật dành dụm để mua chuộc một tiểu tư rồi trốn khỏi móng vuốt của hắn.
Vì nơi đó có một ngôi chùa rất linh nên sau khi trốn ra, nàng ấy kiệt sức, ngất ngay giữa đường. Sau đó nàng ấy được Tô phu nhân đang lên chùa thắp hương cầu nguyện nhặt được.
Nhìn gương mặt gần như đúc ra từ cùng một khuôn, Tô phu nhân lập tức đưa nguyên chủ về kinh. Qua điều tra, cuối cùng chứng thực nguyên chủ chính là nữ nhi của Tô phu nhân.
Thế là Tô phủ bỗng dưng có thêm một nữ nhi. Thế nhưng chuyện này bên ngoài không ai hay.
Sau đó, nguyên chủ bị người ta bỏ thuốc rồi lăn lộn với một kẻ phóng đãng. Tô thừa tướng và Tô phu nhân thất vọng vô cùng, thẳng tay giam nàng ấy trong nhà, không cho ra ngoài.
Một năm sau, nguyên chủ chết vào ngày tuyết rơi dày đặc.
Nguyên nhân là trúng độc.
Nàng ấy biết kẻ hạ độc là ai. Chính là nữ tử đã đổi đời với nàng ấy. Mà mẫu thân nàng ấy, thậm chí cả phủ ấy đều ngầm cho phép.
Truyền xong ký ức, 023 lặng lẽ nói: [Nguyên chủ muốn biết vì sao mẫu thân nàng ấy lại đối xử với mình như thế. Nàng ấy cũng muốn báo thù. Ai đối tốt với nàng ấy thì nàng ấy muốn trả lại gấp đôi. Ai đối tệ với nàng ấy thì nàng ấy cũng muốn trả lại gấp đôi.]
Nhận xong ký ức, Vân Thiển nheo mắt, tự lẩm bẩm: “Báo thù à… ngũ mã phanh thây hay vạn kiếm xuyên tim đây? Hay là lôi hết xuống mười tám tầng địa ngục dạo một vòng nhỉ…]
023: […] Ác quỷ sống từ đâu chui ra vậy?