Xuyên Nhanh: Cố Lên Nào, Làm Người Đàn Ông Tốt

Chương 33: Tôi ăn bám trong tiểu thuyết niên đại (TG1)

Trước Sau

break

Editor: L’espoir

*

“Sức khỏe của con cũng không tốt lắm, bác sĩ cũng dặn con phải bồi bổ cho thật tốt, bác chính là bác gái thân thiết nhất của con, bác nhìn xem quan hệ giữa con và anh Tiền Tiến là gì, anh ấy không phải người keo kiệt, nhất định sẽ sẵn lòng chia cho con một ít mà.”

Tống Thần cứ như không biết nhìn sắc mặt người ta, còn lớn tiếng gọi Triệu Tuyết Như.

“Chị dâu, không phải bác gái em nói chị không cẩn thận đổ nhiều bột mì hay sao, không sao đâu, lát nữa để lại cho em ăn, em thích ăn bánh màn thầu bột mềm mịn lắm.”

Nói xong, không đợi Triệu Tuyết Như kịp phản ứng, anh lại nhìn về phía bà lão đã trề khóe miệng xuống.

“Chắc chắn là bác gái yêu quý của con sẽ không nỡ không cho con ăn một bữa ăn ngon đâu ha, con và anh Tiền Tiến có mối quan hệ gì chứ, lúc con kết hôn anh ấy còn cho con hẳn 7 hào tiền mừng luôn cơ, tình cảm này còn hơn cả anh em ruột thịt luôn ấy chứ!”

Nói đến 7 hào, góa phụ Từ cảm thấy ngực mình lại bắt đầu đau.

Tên khốn kiếp này, lừa hết tiền nhà bà rồi, bây giờ còn đến đây ăn ké uống chùa nữa.

“Hây, cũng chỉ có anh Tiền Tiến của con có tầm nhìn xa trông rộng, không đãi tiệc cưới mà đã kết hôn với chị dâu thành một cặp đôi cách mạng thuần khiết, làm con muốn mừng cưới cũng không được.”

Theo phép tắc hiện nay, không tổ chức tiệc thì không mừng tiền.

“Chuyện này cũng thật khiến con cảm thấy hơi xấu hổ, nhưng bác gái với chị dâu cứ yên tâm nha, lần sau con nhất định sẽ mừng lại mà!”

Tống Thần vỗ vỗ ngực, nói chắc như đinh đóng cột.

Lần này không chỉ có góa phụ Từ tức đến mức sắp ngất đi, mà ngay cả sắc mặt Triệu Tuyết Như cũng trở nên khó coi.

Có ai kêu anh hứa lần sau phải mừng lại đâu, đây là nguyền rủa hai người họ sẽ kết hôn lần hai đây mà.

Góa phụ Từ cảm thấy thằng khốn Tống Thần này sau khi kết hôn càng ngày càng vô phép tắc, từ trước đến nay chỉ có góa phụ Từ bà là đi chiếm lợi của người ta, chưa từng có ai có thể chiếm được lời từ bà cả.

“Tiểu Tống à, bây giờ nhà nào cũng thiếu thốn lương thực, con cũng là người đã lập gia đình rồi, nên biết chuyện chút đi chứ, chủ nhà không mời con mà con đến nhà người ta ăn ké uống chùa, con xem xem có kỳ cục không? Ta đã được con gọi một tiếng là bác gái, thì có quyền dạy cho con những đạo lý này.”

Góa phụ Từ nói với vẻ mặt chính nghĩa.

“Không phải vậy chứ, trước đây khi con ăn cơm, bác gái Từ bác không phải cũng thường xuyên tới mượn con non nửa bát thịt và một bát canh hay sao?”

Tống Thần nghi hoặc hỏi.

Khóe miệng góa phụ Từ giật giật, bà nhìn chằm chằm vào Tống Thần, cố tìm kiếm dấu hiệu trên mặt anh.

Sao lời của thằng nhóc này như có ẩn ý vậy kìa, nó đây là đang châm chọc bà sao?

“Trước kia bác gái không hiểu đạo lý này, nhưng hiện tại bác gái đã hiểu rồi, còn muốn dạy lại cho con đạo lý này một lần nữa.”

Góa phụ Từ sau nhiều năm chiếm lợi của người khác đã sớm luyện được bộ mặt dày, khi nói những lời này mặt không đổi sắc tim không đập.

“Ồ…”

Tống Thần kéo dài giọng điệu như sóng, ẩn chứa ý nghĩa sâu xa.

“Vợ ơi! Mau hầm con cá cháy anh vừa mới mua ngay lúc còn tươi đi, anh muốn ăn hấp, bác gái Từ đảm bảo từ nay về sau sẽ không chạy tới ăn ké uống chùa vào giờ cơm nữa đâu!”

Rõ ràng chỉ cách hơn mười mét, Tống Thần lại cố tình gân cổ hét to, chắc chắn hàng xóm bên cạnh cũng nghe thấy.

Anh nhảy chân sao về nhà mình, chỉ để lại góa phụ Từ đầu óc ong ong, bà sắp nổ tung mất thôi!

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc