Xuyên Không Vào Phim Ngắn Thập Niên Không Diễn Phai Phụ Làm Nền Nữa

Chương 15: Chuyện hôn sự

Trước Sau

break

Những ngày này, bữa ăn nhà họ Hứa đã được cải thiện đáng kể. Dù mỗi ngày vẫn chỉ nấu một bữa trưa nhưng cháo rõ ràng đã đặc hơn nhiều.

Đây đương nhiên là nhờ vào công lao của Hứa Tú Nghiên.

Số lương thực gần hai mươi cân, tiền và phiếu thưởng của huyện cùng với công việc ở cửa hàng Hợp tác xã đều là chỗ dựa của nhà họ Hứa. Mỗi người đi ra ngoài đều mang theo tinh thần phấn chấn hơn hẳn.

Ai cũng phải nhìn họ bằng con mắt khác.

Đặc biệt là mấy người nhà bác cả, đến giờ cơm là sân khấu để họ tha hồ mà khoe khoang.

Chỉ là, tính cách của mấy người nhà Hứa Phúc Niên thì lại lầm lì, không giỏi tung hô khiến bầu không khí chẳng thể nào sôi nổi lên được.

Hứa Phúc Niên càng không bao giờ chiều lòng một ai. Khi tâm trạng tốt, ông cúi đầu ăn cơm không ai làm phiền ai. Nếu gặp lúc bực bội ông sẽ không chút khách khí mà hắt vài gáo nước lạnh, chẳng thèm quan tâm đến cái gọi là "ăn của người ta thì nói chuyện phải nhẹ nhàng".

Còn Hứa Thu Cúc thì luôn dùng giọng điệu mỉa mai để đâm chọc, công khai làm mất mặt nhà bác cả.

Và Hứa Miên thì chỉ lo xem kịch.

Sau đó, Hứa Thu Cúc không biết lên cơn gì, chắc là vì thấy cô bình tĩnh đứng ngoài cuộc, cho nên lại tiếp tục chèo kéo cô về phe cô ta để cùng đối đầu với nhà bác Cả.

"Cô không thấy khó chịu à?"

Trên mặt Hứa Miên thì tỏ ra ngơ ngác nhưng  trong lòng thì thầm cười. Vừa mới lành vết thương là đã quên đau rồi sao? Lại chạy đến trước mặt cô giở mấy trò vặt vãnh này, chắc là cùng đường rồi đây.

Hứa Thu Cúc trừng mắt nhìn cô với vẻ hận “sắt không thành thép", "Công việc không đến lượt chúng ta thì tôi chịu. Lương thực cả nhà cùng ăn cũng không có gì để nói, nhưng tiền và phiếu kia tại sao chỉ cho Hứa Tú Nghiên và Hứa Vĩnh Quốc tiêu xài?

Nhà họ Hứa vẫn còn chưa chia nhà mà!

Lại có cái kiểu phân biệt đối xử như vậy, cô cam tâm à?"

Hứa Miên không nói nên lời: "Có gì mà không cam tâm? Những thứ đó là do người ta dựa vào bản lĩnh mà kiếm được nên có quyền tùy ý tiêu xài, cô ghen tị cũng chỉ vô dụng mà thôi."

Nghe cô nói vậy Hứa Thu Cúc cười lạnh: "Cái gì mà bản lĩnh? Chẳng qua là vận may tốt hơn một chút thôi, cô ta mấy cân mấy lạng chẳng lẽ tôi không biết chắc?"

Câu cuối cùng, cô ta nói đầy ẩn ý và thêm thấp thoáng vài phần ghen ghét. Cứ như cô ta đã nắm được một điểm yếu nào đó của Hứa Tú Nghiên, có thể đưa cô ấy vào chỗ chết bất cứ lúc nào. Cái cảm giác vượt trội của một người trọng sinh toát ra đầy mặt.

Ánh mắt Hứa Miên lóe lên, chậm rãi nói: "Vận may cũng là một loại thực lực, hơn nữa, đó là thứ cô có cố gắng thế nào cũng không thể có được."

Nghe câu này, trong mắt Hứa Thu Cúc thoáng hiện lên sự tàn nhẫn: "Thật không công bằng!"

Hứa Miên giả vờ thở dài: "Không công bằng cũng phải nhịn thôi, người ở dưới mái hiên thì phải chấp nhận cúi đầu. Cái nhà này, vẫn là ông bà nội nói mới được tính."

Hứa Thu Cúc hừ một tiếng, không đồng ý cũng chẳng phủ nhận: "Ai có năng lực mạnh, ai dám liều, ai tàn nhẫn, ai có thủ đoạn thì người đó mới nói có trọng lượng. Ông bà nội à? Họ già rồi, kính thì họ là bề trên thôi, chứ nếu không kính thì… ha ha..."

Hứa Miên nhướng mày nhìn cô ta, tò mò hỏi: "Cô muốn làm gì? Giành quyền quản lý gia đình với ông bà nội à? Hay là đối đầu với Hứa Tú Nghiên và Hứa Vĩnh Quốc?"

Hứa Thu Cúc nghiến răng: "Tôi muốn tranh giành phần lợi ích thuộc về mình, trong cái nhà này, không ai được phép chà đạp hay giẫm lên thân thể tôi để tiến lên."

Hứa Miên vỗ tay hoan nghênh cô ta, nói giọng đầy chân thành: "Chúc cô thành công!"

Hệ thống thấy thế thì trở nên sốt ruột: [Ký chủ, cô làm gì vậy? Sao cô không chịu ngăn cản mà còn lén lút châm ngòi? Cô sợ Hứa Thu Cúc không gây chuyện đúng không?]

Hứa Miên tỏ vẻ vô tội: "Cậu nói oan cho tôi quá. Nếu tôi thật sự muốn gây chuyện, đi theo cô ta náo loạn chẳng phải sẽ gây rắc rối cho nữ chính hơn sao?"

Hệ thống cũng không dễ bị lừa như thế: [Là do cô không muốn tự mình ra mặt nên dùng cô ta làm con dao chứ gì?]

"Thật sự không có!"

[Hừ!]

Hứa Miên không để ý đến thái độ của nó, còn hào hứng hỏi: "Cậu nghĩ cô ta có thành công không?"

Hệ thống kìm nén cơn giận, giọng khẳng định: [Đương nhiên là không! Nữ chính không phải ai cũng có thể tùy ý bắt nạt. Cô ta muốn chiếm lợi ích của nữ chính thì đúng là mơ tưởng hão huyền.]

Hứa Miên háo hức: "Muốn đánh cược không? Tôi cược cô ta sẽ lột được một lớp da của Hứa Tú Nghiên."

Hệ thống kích động phản bác: [Làm sao có thể?]

"Thế có cược hay không?"

[Cược thì cược, mà cô muốn cược gì?]

Thấy nó đã cắn câu tâm trạng Hứa Miên càng tốt hơn: "Điểm tích lũy đi. Cậu thắng, tôi nợ cậu năm trăm điểm. Tôi thắng, cậu cho tôi năm trăm điểm, thế nào?"

Hệ thống tự tin mình sẽ không thua nên đồng ý rất nhanh: [Được!]

Hứa Miên khóe miệng khẽ nhếch lên.

Hệ thống tự nhận là thông hiểu tính cách nữ chính nhưng lại đang rơi vào sai lầm của nhân vật mẫu. Trong cuộc sống thực, lời nói và hành động của Hứa Tú Nghiên đâu thể hoàn toàn tuân theo kịch bản?

Cô ấy quan tâm đến danh tiếng, theo đuổi danh tiếng và được hưởng lợi từ danh tiếng, cho nên cũng sẽ bị danh tiếng làm cho mệt mỏi khiến cho bản thân dễ dàng bị đạo đức trói buộc.

Chỉ cần Hứa Thu Cúc chịu vứt bỏ thể diện, chỉ cần nắm chặt được điểm này, nhất định sẽ đạt được ý muốn.

Quả nhiên.

Khi Hứa Tú Nghiên tan ca về đã bị Hứa Thu Cúc đã chặn cửa. Hai người đóng cửa nói chuyện gì với nhau không ai biết. Chỉ biết cuối cùng, Hứa Thu Cúc ngẩng đầu rời đi với một đống chiến lợi phẩm.

Có quần áo, có giày, tuy là đồ cũ nhưng cũng tốt hơn bộ đồ vá chằng vá đụp mà cô ta đang mang trên người rất nhiều.

Hứa Tú Nghiên còn hứa, đợi đến khi lãnh lương thì sẽ mua thêm xà phòng và bánh tổ cho cô ta.

Hứa Thu Cúc có thể nói là hoàn toàn  đại thắng!

Hệ thống không thể tin nổi, tức giận hét lên "Không thể nào!".

Hứa Miên thúc giục: "Thua thì là thua rồi, đưa năm trăm điểm đây!"

Hệ thống giờ mới giật mình hỏi lại: [Có phải tôi đã bị cô lừa đúng không?]

Hứa Miên cười khẩy: "Là tôi ép cậu đánh cược à? Có chơi có chịu, bé yêu à!"

Hệ thống vẫn không cam lòng: [Tại sao nữ chính lại thỏa hiệp? Cô ấy đâu có bị Hứa Thu Cúc nắm thóp chuyện gì đâu, hoàn toàn có thể không để ý đến sự quấy rối vô lý của cô ta!]

Hứa Miên châm chọc: "Không nghĩ ra à? Thực ra đây là đạo lý rất đơn giản, Hứa Tú Nghiên quá quan tâm đến thể diện còn Hứa Thu Cúc thì ngược lại. Tục ngữ có câu, kẻ đi chân đất không sợ kẻ mang giày. Hứa Thu Cúc có thể vứt bỏ tất cả, hoàn toàn không sợ sa lầy, còn Hứa Tú Nghiên dám đánh cược không?"

Nghe vậy, hệ thống mới nghiến răng nghiến lợi: [Mặt dày ăn no đúng không?]

Hứa Miên cười gật đầu: "Nói vậy cũng không sai."

Hệ thống nghiến răng nói: [Quân tử bị kẻ tiểu nhân lợi dụng!]

Lời này, Hứa Miên không đồng tình nhưng cũng không tranh cãi với nó. Cô chuyển đề tài, giọng thiếu kiên nhẫn: "Sao vẫn còn chưa chịu đưa điểm?"

[Đưa!]

Sau khi điểm tích lũy vào tài khoản, Hứa Miên thở phào nhẹ nhõm. Cố gắng thêm chút nữa, cô có thể mở khóa một loại bàn tay vàng. Hệ thống luôn thúc giục cô mở cửa hàng nhưng cô thực sự thích Linh Tuyền hơn.

Vài ngày sau chuyện này, Hứa Thu Cúc không còn đắc ý được nữa.

Không vì gì khác, mà là nhà họ Cao còn vô liêm sỉ hơn cả cô ta. Là bên nhà gái, vậy mà lại chủ động mời bà mối đến nhà họ Hứa để bàn bạc chuyện sính lễ và ngày cưới.

Nhà họ Hứa cũng không làm giá, thuận thế đồng ý luôn. Ngày cưới định vào sau mùa thu, lúc đó đồng áng không còn nhiều việc, tổ chức tiệc cưới cũng không ảnh hưởng đến việc kiếm công điểm.

Về phần sính lễ, nhà họ Cao cũng không nói thách, hai mươi đồng, một bộ quần áo, đồ đạc thì đủ mười sáu cái chân, cộng thêm năm cân lương thực tinh.

Nhà họ Hứa cũng không mặc cả, coi như nâng giá trị cho cô con dâu tương lai.

Hôn sự đã định, Hứa Vĩnh Quốc mặt mày rạng rỡ, đi lại cũng đầy phong độ.

Hứa Thu Cúc thì tức giận đến mức đập vỡ một cái bát. Cô ta muốn tìm Cao Nhị Trụ để làm cho ra lẽ, tại sao nhận tiền của cô ta rồi lại lật lọng. Nhưng cuối cùng vẫn không đi.

Cô ta hiểu rõ Cao Nhị Trụ, đó là một tên lưu manh vô lại, nói trở mặt là trở mặt ngay. Tìm hắn tính sổ, trừ khi trong tay cô ta có át chủ bài tuyệt đối có thể áp chế được hắn, nếu không thì cũng chỉ chuốc lấy nhục mà thôi.

Cô ta chỉ có thể tìm cơ hội khác. Dù sao bây giờ mới chỉ là đính hôn, còn gần nửa năm nữa mới gả đi, tác thành một mối hôn sự thì không dễ nhưng muốn phá hoại thì luôn có cách.

Cùng lúc đó, chuyện hôn sự của Hứa Tú Nghiên cũng được đưa lên bàn nghị sự. Một nhà có con gái thì hàng trăm nhà cầu hôn, ngưỡng cửa nhà họ Hứa sắp bị bà mối đạp nát rồi.

Tuy nhiên, không có chút thực lực nào thì không dám mở miệng, kẻo bị mắng là cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga.

Những người dám đến dạm hỏi đều là những nhà tự cho là môn đăng hộ đối, ví dụ như con trai thứ hai của đội trưởng là Triệu Kiến Nghiệp. Theo đuổi Hứa Tú Nghiên cũng không phải ngày một ngày hai, nhưng trước giờ đều hoàn toàn đơn phương.

Cả nhà Triệu Bảo Sinh nữa, trước đây mẹ của Triệu Bảo Sinh luôn ra vẻ cho rằng Hứa Tú Nghiên dù tốt đến mấy nhưng hộ khẩu nông thôn là một điểm yếu, không xứng với con trai bà ta, được ăn lương thực do nhà nước cung cấp. Giờ thái độ đã thay đổi  đích thân đến nhà họ Hứa để thăm dò.

Ngoài ra, còn có vài nhà có điều kiện khá ổn ở những đại đội khác.

Thái độ của vợ chồng bác cả lại rất mập mờ, ông ta không đồng ý với nhà nào. Lời nói ra thì lấy cớ con gái vừa mới đi làm nên chưa vội tìm đối tượng.

Nhưng người tinh mắt đều hiểu, nhà họ Hứa vẫn đang quan sát muốn đợi xem liệu có ai tốt hơn không.

Đây cũng là chuyện thường tình của con người, những người đến dạm hỏi nhất thời cũng không nói được gì.

Hứa Thu Cúc lại chộp lấy cơ hội, dùng giọng điệu mỉa mai châm chọc vài câu. Cô ta nói Hứa Tú Nghiên có tâm khí cao, đừng nói đội Mậu Sơn mà ngay cả công xã hay huyện cũng không thể giữ được con phượng hoàng vàng này. Cô ấy muốn đến Thủ đô để trở thành người đứng trên vạn người, sao có thể nhìn trúng mấy kẻ chân lấm tay bùn ở nông thôn này chứ?

Người khác nghe thấy chỉ thấy khó hiểu.

Chỉ có Hứa Miên, người đã xem qua phim ngắn mới hiểu. Hứa Tú Nghiên sau này sẽ gặp nam chính, một thanh niên tri thức từ Thủ đô đến đại đội. Nam chính vừa xuất hiện đã lập tức áp đảo tất cả, đương nhiên cũng nhận được sự ưu ái của nữ chính.

Nhưng bây giờ Hứa Tú Nghiên đâu có biết.

Cô không nhịn được hỏi hệ thống: "Giờ cậu còn nghĩ cô ta là quân tử nữa không?"

Hệ thống vẫn vô tri đứng về phía nữ chính: [Đương nhiên là có!]

Hứa Miên đảo mắt: "Thế thì yêu cầu về người quân tử của cậu thật sự rất thấp đấy. Cậu không nhìn xem những gì cô ta đang làm bây giờ có khác gì một tra nữ?

Cứ treo lơ lửng đối phương, làm việc thật là chẳng thẳng thắn chút nào. Đúng là nữ chính mà, tiếp theo chắc là sẽ có kiểu Mary Sue, hễ có đàn ông nào xuất hiện là như bị hạ bùa mê mà quỳ dưới váy cô ta phải không?"

Hệ thống yếu ớt: [Cô ấy… cô ấy muốn tìm một người đàn ông ưu tú hơn cũng đâu có gì sai...]

Hứa Miên cười lạnh: "Muốn tìm người ưu tú hơn quả thật không sai nhưng cô ta phải nói rõ ràng với người ta chứ. Cứ thả lưới rộng, nhốt cá vào ao nhà mình, lấy mồi câu cá thì cái này gọi là gì? Đến cuối cùng chọn con cá béo nhất để cho vô nồi, vậy còn những con khác thì sao? Uổng phí thời gian à? Hay là tiếp tục làm kẻ liếm chân cho cô ta rồi đuổi theo cống hiến không vụ lợi mà tự làm bản thân mình cảm động? Còn cô ta thì cứ an tâm hưởng thụ đây mà được coi là hành vi của quân tử hay sao?"

Trong cốt truyện gốc, quả thật có mấy nam phụ si tình như vậy, Triệu Kiến Nghiệp là một trong số đó, yêu mà không được lưu luyến cả đời. Còn có một người nữa còn điên cuồng hơn, đã kết hôn rồi vẫn quẩn quanh Hứa Tú Nghiên không màng ánh mắt người khác mà làm trâu làm ngựa cho cô ta. Não tình yêu đến mức đáng được tuyên dương.

Hứa Tú Nghiên lại chẳng thèm giữ khoảng cách với họ vẫn giả vờ ngu ngơ chấp nhận sự quan tâm chăm sóc, nửa đẩy nửa đưa mà làm ánh trăng sáng của họ.

Lần này, hệ thống cuối cùng cũng im lặng.

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc