Xuyên Không Vào Phim Ngắn Thập Niên Không Diễn Phai Phụ Làm Nền Nữa

Chương 14: Đổi vận, đổi mệnh

Trước Sau

break

Không phải ai cũng có thể thản nhiên như Hứa Miên, giữ được một cái đầu lạnh. Hứa Thu Cúc thì lại không nghĩ thoáng được mà ôm một bụng tức giận. Trước đây cô ta tự đắc bao nhiêu thì bây giờ lại cảm thấy mặt nóng bấy nhiêu.

Niềm vui khi cướp mất cơ duyên của Hứa Tú Nghiên giờ đây lại trở nên vô cùng nực cười. Vài mẫu củ sắn dây dại, trước mặt hàng vạn cân lương thực chỉ trong chốc lát đã hóa thành tro bụi. Và cô ta, dưới sự che mờ công lao trời biển của Hứa Tú Nghiên trở nên chẳng là gì cả.

Điều khiến cô ta đau khổ hơn là chuyện này kiếp trước hoàn toàn không xảy ra, tại sao kiếp này lại có sự thay đổi?

Chẳng lẽ vì cô ta trọng sinh?

Nhưng cô ta trọng sinh là để báo thù, để sống tốt hơn, là sự bù đắp mà ông trời ban cho chứ không phải để thành tựu cho Hứa Tú Nghiên!

Tại sao cô ta muốn thay đổi vận mệnh thì phải phí hết tâm cơ, còn Hứa Tú Nghiên lại không tốn chút sức lực nào mà có thể danh lợi song thu, có được mọi thứ cô ta muốn?

Thật không công bằng!

Mặc dù cô ta hận đến nghiến răng nhưng bên ngoài lại không một ai để ý.

Nhà họ Hứa người ra người vào tiếng cười nói rộn rã, trông còn náo nhiệt hơn cả mừng năm mới.

Trong sân, tràn ngập những lời khen ngợi Hứa Tú Nghiên đầy nhiệt tình và thiết tha, không tiếc lời tung hô Hứa Tú Nghiên như một bảo vật vô giá.

"Tú Nghiên từ nhỏ đã là người có phúc khí..."

"Phải đấy, nghe nói chỗ đấy có đến hàng vạn cân lương thực, ngày nào chúng ta cũng lên núi thế mà chẳng ai phát hiện, chỉ có mỗi Tú Nghiên mới có được vận may đó, chậc chậc, thật khiến người ta thèm muốn."

"Ha ha ha, chúng ta cũng được thơm lây rồi, công xã, huyện, đều cử rất nhiều lãnh đạo đến, còn lái xe tải lớn nữa. Đội của chúng ta lần này coi như nở mặt nở mày rồi. Sau này cấp trên có lợi lộc gì, chẳng phải sẽ nghĩ đến đại đội chúng ta đầu tiên sao?"

"Hì hì, cũng không cầu gì khác chỉ cấn cứu tế đại đội chúng ta nhiều một chút là được."

"Chắc không có vấn đề gì đâu nhỉ? Vì nể mặt Tú Nghiên, cấp trên cũng phải chia cho đội chúng ta vài bao nữa chứ? Tú Nghiên là đại công thần mà!"

Những lời nói tương tự cứ lặp đi lặp lại, nói không biết chán, vang vọng mãi không dứt.

Người nhà họ Hứa cũng nghe không chán đều cảm thấy vinh dự, mặt mày ai cũng trở nên rạng rỡ.

Chỉ có Hứa Thu Cúc là trốn trong căn phòng u tối, sợ người khác nhìn thấy sự ghen ghét và không cam lòng trong mắt mình.

Đây mới chỉ là khởi đầu.

Ngày hôm sau, cả đội họp để quyết định trao thưởng cho Hứa Tú Nghiên về chuyện này.

Thứ nhất là công khai biểu dương, tuyên truyền danh tiếng vô tư của Hứa Tú Nghiên, thứ hai là trao bằng khen để làm kỷ niệm, cũng là một bằng chứng viết tay.

Thứ ba là thiết thực nhất, cho một vị trí thủ kho.

Đây chính là một vị trí béo bở.

Công điểm cao, việc lại không nặng nhọc, trong tay lại có chút quyền hành. Khi phân phát nông cụ và lương thực, xã viên nào mà chẳng phải nịnh bợ vài câu?

Trong chốc lát, ai cũng ghen tị.

Thế nhưng, Hứa Tú Nghiên mắt cũng không thèm nháy, nhường luôn vị trí này cho anh cả mình.

Cô nói rất hay, anh cả là con trai trưởng của nhà họ Hứa, anh ta là trụ cột gia đình, chân đi lại không tiện nên cần một công việc nhẹ nhàng, anh ta cần công việc này hơn cô. Tương lai tìm vợ cũng là một điểm cộng.

Hứa Vĩnh Quốc lập tức xúc động đến rơi nước mắt, vỗ ngực cam đoan sau này nhất định sẽ đối tốt với em gái gấp bội, tuyệt đối không làm kẻ vô ơn.

Ngoài ra, còn có lương thực. Cấp trên để lại cho đại đội một nghìn cân, chia đều cho mỗi nhà được khoảng hai mươi cân.

Đại đội đặc biệt chia thêm cho nhà họ Hứa một ít để làm phần thưởng nhưng Hứa Tú Nghiên cao thượng từ chối, bày tỏ muốn cùng hoạn nạn với xã viên, không làm trường hợp đặc biệt.

Đó đều là lương thực tinh đấy!

Thế mà Hứa Tú Nghiên lại từ chối không chút do dự, thế là cô ta một lần nữa thu hoạch được một tràng thán phục và khen ngợi.

Biểu hiện này của cô ta không ngoài dự đoán được truyền đến công xã, rồi đến huyện, danh tiếng lừng lẫy chẳng khác gì một hình tượng anh hùng của thời đại mới.

Chẳng mấy chốc, công xã và huyện cũng có động thái. Huyện gửi đến một lá cờ lụa đỏ, một chồng phiếu và tiền cùng cơ hội được lên báo.

Công xã lại cho thứ thiết thực hơn, cũng khiến người ta ghen tị hơn đó là một vị trí nhân viên bán hàng ở cửa hàng Hợp tác xã.

Lại còn là nhân viên chính thức!

Không chỉ nhà họ Hứa, mà cả đội Mậu Sơn đều muốn nổ tung vì phấn khích.

Công việc này ngon lành quá!

Thời đại này, ống nghe, vô lăng, cán bộ nhân sự và nhân viên bán hàng chính là những vị trí đỉnh cao trong công việc. Không chỉ lương cao, đãi ngộ tốt mà còn có nhiều phúc lợi ngầm. Hơn nữa, thân phận và địa vị cũng khác biệt với người thường.

Đặc biệt là trên thị trường hôn nhân chắc chắn rất được săn đón. Dù có xấu xí đến mấy thì với việc được ăn lương thực công cũng có người theo đuổi, đúng là cái bát cơm vàng chính hiệu.

Và khi so sánh thì Hứa Thu Cúc lại càng trở nên thảm hại. Tổng cộng cô ta đã cướp của Hứa Tú Nghiên hai cơ duyên thay đổi vận mệnh, thế nhưng kết quả lại khác nhau một trời một vực. Tiền, khăn mặt, cốc men đều là đồ vật chết, dùng xong là hết.

Nhưng danh tiếng thì khác, đó là một loại tài sản vô hình có tác dụng lớn vào những lúc quan trọng.

Càng không cần nói đến một công việc khiến ai cũng ghen tị, đó chính là sự đảm bảo cho một cuộc sống ổn định.

Có thể nói, chỉ một lần này, chút cơ duyên mà Hứa Thu Cúc đã cướp đi lại được bù đắp gấp bội cho Hứa Tú Nghiên, còn huy hoàng, rạng rỡ và thỏa lòng hơn cả kiếp trước.

Hứa Miên không khỏi đồng cảm với Hứa Thu Cúc: "Đúng là cùng một người nhưng khác số phận mà!"

Hệ thống lại tiếp tục giả chết.

Hứa Miên tiếp tục cảm thán: "Cậu nói xem, có phải Hứa Thu Cúc tự cho là thông minh lại tự tay làm khổ mình, cũng đang tự đào hố chôn thân đúng không? Rõ ràng là muốn cướp cơ duyên của Hứa Tú Nghiên, để Hứa Tú Nghiên lỡ mất cơ hội vươn lên thay đổi vận mệnh. Nhưng kết quả thì sao? Cô ta tuy rằng chiếm được cơ duyên nhưng lại không nhận được bất kỳ lợi ích tương xứng nào. Ngược lại, còn kích hoạt hào quang mạnh mẽ của nữ chính nhiều hơn, khiến Hứa Tú Nghiên tiếp tục sống một kiếp còn đáng ghen tị hơn cả kiếp trước!

Sự trọng sinh của cô ta không phải để gây cản trở mà chính là sự hỗ trợ thần thánh thì có?

Theo đà phát triển này, các cậu khỏi phải lo cô ta thay đổi cốt truyện nữa rồi?

Ha, cho dù thay đổi thì cũng chỉ là càng ngày càng tốt đẹp hơn, các cậu phải nên vui mừng mới đúng chứ?"

Hệ thống ỉu xìu nói: [Cũng không thể nói như vậy, là do sai lầm thôi. Hứa Thu Cúc sau này chắc chắn sẽ còn làm thêm nhiều chuyện xấu nữa, không thể không đề phòng! Nữ chính, không phải lúc nào cũng được vận may phù trợ đâu.]

Hứa Miên nói với giọng điệu mỉa mai: "Thế à, tôi còn tưởng là nữ chính thì bánh trên trời tự động rớt xuống đuổi theo mà đút vào miệng cơ."

[Ghen tị rồi à?]

"Vớ vẩn!"

Hệ thống dỗ dành: [Cô cũng sẽ không kém hơn cô ta đâu, mau kiếm thêm điểm tích lũy mở khóa cửa hàng, khi ấy cuộc sống của cô sẽ còn sung túc hơn cả cô ta. Không có việc làm cũng không sao, trong cửa hàng ăn uống vui chơi đều có đủ.]

Hứa Miên không tiếp lời mà tự mình nói: "Tại sao không đưa cô ta thẳng đến huyện luôn nhỉ? Trong huyện có mấy nhà máy có vị trí tốt hơn. Ồ, tôi nhớ ra rồi, nam chính sắp đến nếu cô ta đến huyện thì hai người làm sao mà bồi đắp tình cảm được? Ha ha, một số sự tồn tại nào đó, quả thật là quá chu đáo."

Hệ thống phản bác kịch liệt: [Cái gì mà một số sự tồn tại nào đó? Không có chuyện đó! Cô đừng suy nghĩ lung tung được không?]

Hứa Miên hừ một tiếng, rồi đột nhiên hỏi nó: "Vị trí thủ kho và nhân viên bán hàng đều là những công việc béo bở mà ai cũng tranh giành, sao lại trống ra một cách đột ngột như vậy?

Người làm việc ban đầu đâu rồi?

Bị xóa sổ rồi à?"

Hệ thống lập tức hét lên với giọng điệu the thé: [Làm sao có thể? Ai mà có đủ can đảm và năng lực đó chứ?]

Hứa Miên cười lạnh: "Vậy họ đâu rồi? Chẳng lẽ lại vừa hay lại đến tuổi nghỉ hưu?"

Hệ thống nói: [Họ… họ bị thương, không thể tiếp tục làm việc được nữa.]

Hứa Miên chế giễu: "Thật là trùng hợp nhỉ? Là bị thương một cách bình thường sao?"

Hệ thống kiên quyết hét lớn: [Chắc chắn là vậy rồi!]

Hứa Miên không tiếp tục tranh cãi với nó nữa nhưng trong lòng đã có tính toán riêng. Sau đó cô đi dò hỏi. Quả thật, thủ kho ban đầu của đại đội bị thương, lại còn bị thương khá nặng. Đúng vào đêm Hứa Tú Nghiên phát hiện ra hang núi, thì ban đêm lúc ông ta đi nhà xí không thận nên bị trượt chân, trùng hợp thay lúc ngã lại bị đập vào lưng. Bây giờ vẫn đau đến mức không thể xuống giường được.

Người ở cửa hàng Hợp tác xã thì còn xui xẻo hơn. Nghe nói ông ta đi xe đạp khi say rượu nên lái xe té vào rãnh nước gãy chân, giờ vẫn đang nằm viện.

Sự bất hạnh của hai người đã tạo nên cơ duyên từ trên trời rơi xuống cho Hứa Tú Nghiên.

Trong đầu Hứa Miên không thể ngăn lại một từ đổi vận và đổi mệnh. Nhận ra điều này, sau lưng cô không khỏi dâng lên một luồng khí lạnh, trong lòng cũng phủ một lớp bóng tối.

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc