Bữa cơm gia đình kết thúc. Ai về phòng nấy. Trên phòng, lúc này Uyên Dương mới sảng hồn. Xong rồi xong rồi, lỡ miệng rồi. Nhưng mẹ Trịnh đã đánh tiếng với nhà người ta rồi, giờ lại từ chối thì không hay. Thôi kệ, đi xem mắt một buổi thì có chết ai đâu, mình cứ đi rồi nói không hợp là xong ý mà. Sau đó sẽ triệt để tránh xa Xạ Nhật Nguyên!
Uyên Dương lên giường nằm ngủ, chả mấy chốc thiếp đi. Ngày hôm nay thật dài!
Ngủ chưa được bao lâu, lại có tiếng gõ cửa đánh thức. Dương ngái ngủ ra mở cửa. Là Thái Anh!
" Sao còn chưa thay đồ nữa? "
Dương vừa ngáp vừa đáp :
" Thay đồ đi đâu hở anh? "
" Ơ thằng này, mày hứa hôm nay đi chơi chợ đêm với anh mà chưa gì đã quên rồi sao? "
" À... anh đợi em một tý em thay đồ! "
" Nhanh lên đó! "
Mới ngủ chưa được bao lâu lại phải thay đồ đi chơi, Dương mệt mỏi.
Khác với ban ngày trời nóng bức, ban đêm trời mát mẻ và hơi se se lạnh chút. Dương mặc áo khoác bò, ra ngoài.
Ban đêm thành phố vẫn tấp nập người qua lại. Dương ngồi thơ thẩn ngắm nhìn đường phố ban đêm. Đẹp thật! Thái Anh vừa lái xe vừa ngân nga câu hát. Giọng hát anh rất hay, trầm bổng ngân nga, như hòa vào với gió, tạo nên khung cảnh thơ mộng. Hai người đi xe mất tầm 15 phút liền đến chợ đêm.
Chợ đêm nhiều người trẻ qua lại. Hầu hết là những cặp đôi đến đây chơi. Sở dĩ Thái Anh muốn đến đây chơi vì anh lâu lâu mới có ngày nghỉ, muốn bồi thêm tình cảm anh em với Dương Dương.
Chợ đêm có nhiều hàng quán bán nhiều đồ các loại, nhưng nhiều nhất vẫn là đồ ăn. Thái Anh dắt tay Uyên Dương đi hết sạp này đến quán kia, thưởng thức bao nhiêu mĩ vị nhân gian. Có lẽ cơ địa nguyên chủ và anh trai nguyên chủ đều thuộc dạng ăn nhiều không béo đi.
Chợ đêm nhiều người, không tránh khỏi đụng phải người khác. Uyên Dương không may đụng phải một người đàn ông cao to. Đẹp trai nha! Dương Dương cậu là hủ nam, không phải gay, nhưng cũng không bài xích các anh chàng đẹp trai chút nào. Con người mà, ai mà chả yêu thích cái đẹp!
Phải nói anh chàng này vừa cao, chắc gần 2m , ăn mặc vest lịch sự, nhưng cũng không che được cơ bắp anh chàng. Mặt anh chàng tuấn tú, mắt sắc mũi cao, thật sự mang cái thần thái tổng tài lạnh lùng cao lãnh. Nhân vật công 9 đẹp cái mẹ gì chứ, nếu so với anh này thì Mặc Tư Hàn cũng phải xách dép cho thôi.
Uyên Dương cứ mải ngắm nhìn nhan sắc người kia, không để ý người ấy cũng đang nhìn lại cậu.
" Soái ca! "
Cậu không nhịn được thốt lên.
" Dương Dương à! Dương Dương! "
Phải đợi Thái Anh lay người cậu mới thoát khỏi ảo mộng. Cậu theo Thái Anh rời đi, nhưng vẫn quay lại nhìn người ấy lần cuối. Có lẽ sau này sẽ không gặp lại nữa đâu! Giờ Dương Dương cậu mới hiểu tại sao mới lần đầu gặp mà công 9 thụ 9 đã trúng phải tình yêu sét đánh rồi. Nếu anh chàng vừa nãy là nhân vật chính thì cậu nguyện từ nhân vật phản diện nhảy lên cướp người. Cậu không gay đâu nhưng vô tình bị vẻ đẹp người kia bẻ cong mất rồi!
Uyên Dương thôi không nghĩ nữa, cậu tập trung ăn nốt cây kem, rồi lại cùng anh trai khám phá chợ đêm.
Còn người vừa nãy, lúc này đang cầm một cốc trà sữa do nhỏ em gái đưa, cũng thơ thẩn. Anh vừa đụng phải một cậu nhóc, nhìn rất ngốc, nhưng cũng rất dễ thương. Đôi mắt cậu nhóc mở to tròn nhìn anh, như muốn khắc sâu hình ảnh anh vào trong tâm trí, trong mắt chỉ còn hình bóng của anh. Cậu nhóc còn thốt lên một câu :" Soái ca! ". Xem ra là một cậu nhóc mê trai. Anh bị cuốn vào cậu nhóc ấy, cũng ngắm nhìn lại cậu thật lâu, cho đến khi cậu rời đi. Chợ đêm hôm nay thật đẹp!