_Trên giường Trương Dạ Yến vẫn nhắm mắt ngủ say,Tước Thiên nhẹ nhàng nằm xuống bên nương tử, tay hắn nắm chặt tay nương tử, cứ như vậy thật ôn nhu mà ôm nàng.
_Ánh nắng của buổi sáng sớm chiếu rọi khắp nơi trong phủ tướng quân, trong sương phòng Uyên Nghi mở mắt tỉnh dậy, những vết thương trên người làm nàng đau đớn, đôi mày liễu khẻ châu lại.
_Uyên Nghi: chợt nhớ lại diễn cảnh tối qua mình cùng chị Dạ Yến bất ngờ bị con cọp tấn công từ phía sau lưng, chị Dạ Yến vì mất máu và đuối sức nên ngất đi, vừa nghĩ đến Dạ Yến trong lòng Uyên Nghi lại lo lắng cho chị, không biết hiện giờ chị ấy thế nào rồi?.
_Uyên Nghi lo lắng cuối cùng quyết định đi qua bên phòng của Dạ Yến xem thương tích chị ấy ra sao, nghĩ là làm Uyên Nghi chân bước nhẹ xuống đất rời khỏi giường, nàng đi vào bên trong thay y phục chỉnh tề,cùng vệ sinh cá nhân, tóc nàng không cột được vì bả vai bị thương.
_ Uyên Nghi đi từng bước nhẹ nhàng tránh làm tên nam nhân kia thức dậy, thật nhẹ nhàng nàng rời khỏi sương phòng, ra đến bên ngoài nàng đụng mặt hai hắc y vệ,một trong hai người có một người Uyên Nghi biết mặt đó là Ảnh Tuyết, còn người kia chắc mới tới, nên nàng không biết.
_Ảnh Tuyết thấy nàng đi ra hắn thật giật mình, tối qua bị thương đến bất tỉnh, mà mới sáng sớm nàng đã rời giường, lại muốn đi ra ngoài, Ảnh Tuyết hai tay ôm quyền thi lễ với nàng, rồi lên tiếng hỏi : phu nhân sao người không nằm nghỉ ngơi?
_ Trên người của phu nhân đầy thương tích, sao không nằm nghỉ dưỡng thương, mà định đâu vậy phu nhân?.
_Mắt phượng Uyên Nghi nhìn Ảnh Tuyết môi nàng khẻ cười đáp : cảm ơn huynh Ảnh Tuyết, nhưng tôi không sao đâu tôi muốn qua xem tỷ tỷ có khỏe không? Huynh đi cùng với tôi nha?.
_Ảnh Tuyết nhìn Uyên Nghi đầu khẻ gật, nàng quay sang y vệ đang đứng yên nãy giờ lên tiếng hỏi hắn : huynh tên là gì vậy? Hắc y vệ liền nói : tiểu nhân họ Lý, tên gọi: Mặc Trình ạ,Uyên Nghi khẻ gật đầu lại nói: vậy huynh bao nhiêu tuổi rồi? Mặc Trình đáp: tiểu nhân hai mươi ba tuổi.
_Uyên Nghi nói: huynh lớn hơn tôi thực cực khổ cho các huynh quá, phải đứng bảo vệ như thế này, theo tôi thì đâu cần phải làm như thế này chứ, vương gia cũng thật thái quá rồi, thôi tôi đi sang bên sương phòng của nhị vương gia,huynh đứng đây, nếu tam vương gia dậy có hỏi, huynh trả lời dùm tôi nha.
_Nói dứt lời Uyên Nghi quay lưng bước đi,hướng phòng của tỷ tỷ mà đi đến, theo sau lưng là Ảnh Tuyết .
_ Uyên Nghi bị thương ở đầu gối,cùng bả vai thật sự trên cơ thể nàng rất đau,nhưng trong lòng lo lắng tỷ tỷ nên nàng cố gắng mà đi. Lê từng bước chân chậm chạp đi,vết thương ở đầu gối vì nàng vận động nó lại rách ra,và bắt đầu chảy máu, đi đến những bậc tam cấp của hành lang vì đường bị ướt do mưa,làm Uyên Nghi trợt té nhào về phía trước, hai chân quỳ gối chống xuống mặt đường, á..á một trận rung rẫy đau xót ở đầu gối truyền lên tới não bộ, Uyên Nghi nghiến răng híc hà vì quá đau,hai hốc mắt đỏ lên và nước mắt thi nhau chảy.
_Ảnh Tuyết vội đở Uyên Nghi đứng dậy và nói: để tôi ẵm phu nhân qua đó, chân đau như vậy cố gắng đi,không khéo là bị phế luôn tiểu nhân nếu có bị phạt cũng cam tâm, chứ nhìn người như vầy thật không chịu được, dứt lời Ảnh Tuyết cuối người ẳm bổng Uyên Nghi, thi triển khinh công lướt gió đi về hướng phòng của Tước Thiên.
_Đến trước cửa Ảnh Tuyết để Uyên Nghi nhẹ nhàng đứng xuống, nàng nhìn Ảnh Tuyết liền nói : cảm ơn huynh rất nhiều ,dứt lời Uyên Nghi quay sang hai hắc y vệ đang đứng trước cửa nàng nói : nhờ các huynh báo lại dùm có ta sang thăm tỷ tỷ .
_Thanh Phong gật đầu, quay sang cánh cửa đưa tay lên gõ cửa ba tiếng, liền lên tiếng nói : hồi chủ nhân! có tam vương phi sang thăm phu nhân ạ.
_Bên trong Tước Thiên cùng Dạ Yến đã dậy, nhưng Dạ Yến vẫn không nói chuyện đến Tước Thiên, nàng mặt hắn muốn làm gì thì làm, Dạ Yến nghe báo có Uyên Nghi sang,nàng liền lên tiếng nói : cho mời vào, được sự đồng ý Uyên Nghi mở cửa bước nhẹ vào phòng, còn Ảnh Tuyết thì đứng phía ngoài cùng hai y vệ kia để chờ.
_ Thấy Uyên Nghi bước vào Tước Thiên liền đi ra chào cô rồi khẻ nói : Uyên Nghi muội vào bên trong với nương tử trò truyện đi ,nàng ấy có thai nên không tiện xuống giường
_Uyên Nghi mở to mắt ngạc nhiên nhìn Tước Thiên nàng gật đầu nói: chúc mừng huynh đã lên chức phụ thân, nói xong Uyên Nghi bước đi vào bên giường,Tước Thiên cũng bước đi rời khỏi phòng.
_Dạ Yến đang ngồi mắt phượng nhìn ra tìm kiếm bóng dáng Uyên Nghi, thấy cô đi vào Dạ Yến nở nụ cười tươi nói : em thương tích sao rồi?có còn đau lắm không?.
_Uyên Nghi nhanh chóng lắc đầu mắt nhìn tỷ tỷ lên tiếng nói :em không sao đâu chị, còn chị thế nào, hôm qua chị bị ngất làm em lo lắng lắm.
Dạ Yến cười nhẹ, đầu cũng lắc lại nói: chị không sao chỉ hơi choáng vì mất máu nhiều thôi em, giờ trong bụng còn có hài nhi chị sẽ thận trọng hơn để bảo toàn cho con.
_Uyên Nghi gật đầu cười nói: em chúc mừng chị nhé, lên chức mẫu thân rồi nha chị phải giữ sức khỏe đó, em xin phép về lại phòng nha,Dạ Yến:Ừ em về nghĩ ngơi cho mau khỏi,dứt lời Uyên Nghi quay lưng, chân cố gắng bước nhanh,mạnh để cho chị Dạ Yến thấy mình vẫn khỏe, chị sẽ đở lo lắng hơn, an tâm mà dưỡng thai,nhưng cũng vì nàng cử động chân quá nhanh,và mạnh nó làm động đến vết thương nơi đầu gối, làm nó chảy máu nhiều và một trận co giật ở nơi đó.
_Chân bị đau đứng không vững làm Uyên Nghi té nhào về trước,với tư thế té quỳ hai đầu gối xuống nền đất,một trận rung rẫy đau đớn,toát cả mồ hôi lạnh ra khắp người Uyên Nghi,sắc mặt tái mét vì quá đau,sự chịu đựng của cô giờ phút này hoàn toàn bị phá vỡ.
_Uyên Nghi hít qua kẻ răng để ép xuống tiếng rên của mình vì đau, hai mắt hiện rõ một đỏ ngầu ,phía trước mặt cô bỗng tối sầm lại,cả thân người Uyên Nghi đỗ gục xuống đất bất tỉnh.
_Dạ Yến gào lên: Uyên Nghi!.. Uyên Nghi!
_Chân bước vội xuống giường,đi đến bên Uyên Nghi đang nằm bất tỉnh, hai tay Dạ Yến ôm cả người Uyên Nghi mà khóc.
Ở ngoài các y vệ nghe tiếng thét của Dạ Yến, cả ba y vệ đạp cửa phóng vào trong, một màn trước mắt làm họ cảm động cùng sợ hãi, một y vệ nhanh chân thi triển khinh công đi thông báo với hai chủ nhân của mình .