Uyên Nghi phóng ngựa chạy đi mà nàng không thèm quan tâm vết thương trên cánh tay đang ra máu, nàng chạy xuốt đến lúc mặt trời đã lên đến ngọn cây, mắt nhìn thấy phía trước có một làng nhỏ nàng quyết định tìm quán trọ nghĩ ngơi, thật sự nàng đã quá mệt rồi.
_ Uyên Nghi vào làng nàng dừng lại trước cửa một quán trọ , tiểu nhị thấy khách đến, vội vã chạy ra nở nụ cười tươi hỏi : công tử mời người vào trong, người muốn dùng bữa hay ở trọ? Nghe tiểu nhị hỏi nàng khẻ đáp : ta muốn dùng bữa và ở trọ một đêm, sáng đi sớm, : Dạ vâng mời công tử đến quầy nhận phòng, tiểu nhị lại hỏi : công tử có cần gì thêm không?
_ Suy nghĩ một chút Uyên Nghi nói : cho ta chậu nước ấm và vài cái khăn sạch, ta nhờ người mua dùm ta bộ y phục mới, đồ ta đã bẫn hết rồi. : Dạ ! Công tử cứ lên phòng, tiểu nhân sẽ mang lên cho công tử, cả buổi trưa luôn, người an tâm.
_ Uyên Nghi gật đầu đi đến quầy ,ông chủ đưa một tấm thẻ để số năm, cầm thẻ trên tay nàng quay lưng đi lên lầu, hướng về phòng số năm bước vào, để tai nải lên giường nàng ra ngồi trên ghế tại bàn trà ,ý muốn đợi tiểu nhị mang đồ vào, một khắc sau tiểu nhị bước vào, trên tay đã đầy đủ những thứ nàng cần, tiểu nhị vui vẻ nói : mời công tử dùng bữa ngon miệng.
_ Ừ
_Tay đưa đến trước mặt tiểu nhị một thỏi vàng nhỏ, nàng cười nói : ta cho huynh ,cảm ơn huynh ,tiểu nhị cầm vàng mừng không thể tả, vội vàng cuối đầu nói : đa tạ ...đa tạ công tử rất nhiều, : không có gì huynh lui xuống làm việc của mình đi,dứt lời tiểu nhị cuối chào rồi lui ra.
_Uyên Nghi chốt cửa cẩn thận, rồi đến ngồi xuống ghế, tay mở áo khoác ngoài ra, cánh tay trái cây chủy thủ vẫn còn cấm ở đó, tay phải nàng cầm chủy thủ giật mạnh, máu theo đó phún ra ,nàng cởi bỏ y phục, dùng nước ấm rửa vết thương, rắc dược liệu lên vết thương dùng vãi sạch băng lại, còn lại vết thương trên lưng vì nàng động mạnh quá nhiều nó cũng rách ra và chảy máu, nhưng vì phía sau lưng nàng cũng không thể tự thay được, cũng đành để vậy, lau sạch thân thể thay y phục mới vào, Uyên Nghi ngồi vào ăn cơm, nàng thật rất đói rồi, ăn uống xong, nàng đem đồ dơ dính máu và chậu nước đầy máu, để ra trước cửa phòng, vì nàng biết lát nữa tiểu nhị sẽ dọn dùm.
_Trở vào phòng nàng chốt cửa cẩn thận, chỉ để cửa sổ cho thoáng mát, đi đến bên giường đặt người nằm sắp xuống nệm tránh cho đụng vào vết thương, không bao lâu nàng nhắm mắt ngủ.
_ Lúc này ở dưới lầu, sau đó hai khắc ,một toáng người ngựa đang từ từ tiến vào làng, Kỳ Lôi khi đã tra được ít nhiều tung tích của Uyên Nghi do gặp được bọn cướp giữa đường, nếu không cũng khó lòng định được hướng đi của nàng, Kỳ Lôi và các y vệ nhìn chung quanh cuối cùng quyết định vào quán này nghĩ chân, hắn không ngờ lại tìm được nàng ở đây.
_Vào quán ngồi xuống ghế, tiểu nhị vui vẻ ra chào khách : tiểu nhân xin chào các vị, các vị dùng gì, Ảnh Dạ lên tiếng nói,:cho chủ nhân ta món gì ngon nhất quán, và trà thượng hạng nhất đó, lúc này Kỳ Lôi lên tiếng nói tiếp : lấy tất cả cho anh em của ta đều dùng, tiểu nhị vui vẻ gật đầu đi vào, ít giây sau đem ra thức ăn cùng trà cho tất cả, để lên bàn rồi lui xuống, Kỳ Lôi lên tiếng : các người ăn no rồi chúng ta đi tìm tiếp, : Dạ chủ nhân! Dứt lời họ cuối đầu ăn, riêng Kỳ Lôi hắn không ăn nổi, hắn lo cho nàng, thương củ chưa lành, đã thêm vết thương mới rồi, không biết nàng giờ ở nơi đâu, hắn thở dài lo lắng .
_ Tiếng bước chân từ trên lầu đi xuống, làm cho Kỳ Lôi quay sang nhìn, tiểu nhị tay ôm một chậu nước, và y phục dính toàn máu đi đến chủ quán, tiểu nhị nói : ông chủ người xem, vị công tử đó bị thương rất nặng ,y phục và cả chậu nước toàn là máu cả, mà hình như bị thương ở lưng ,và cánh tay trái, hèn chi lúc nãy nhờ mình mua hộ y phục mới. Kỳ Lôi ngồi nghe rất rõ, hắn trong lòng sanh nghi ngờ, hắn muốn làm rõ vấn đề này, Kỳ Lôi đứng lên đi tới bên tiểu nhị lên tiếng nói : ngươi cho ta mượn xem qua y phục này được không? Tiểu nhị nhìn hắn, tay vẫn đưa y phục cho hắn xem, mặt dù không hiểu lý do.
_Tay cầm y phục dính đầy máu,hắn lật mặt trái của áo, phía cổ áo như tìm gì đó, chợt đôi mục quan dừng lại ngay dưới cổ áo, nét mặt hiện lên nét vui mừng.