_Dù rằng rất mệt mỏi nhưng Uyên Nghi không ngủ được, lăn lộn mãi trong đầu thì hiện ra gương mặt buồn bã của Kỳ Lôi ,làm cho tim Uyên Nghi như co thắc lại.
_Uyên Nghi cứ nằm như vậy, mắt không thể nhắm, bất ngờ tiếng có tiếng gà gáy vang từ xa vọng lại, nàng ngẫm nghĩ : giờ này cũng đã canh ba rồi, nằm chút nữa canh tư mình rời đi, nếu không đi e là quan binh sẽ đuổi kịp, nhắm lại đôi mắt phượng cho đỡ mỏi, tiếng trống vừa báo sang canh tư Uyên Nghi liền bật dậy, vào trong tắm rửa sạch sẽ, cầm lấy tai nải, mở cửa bước xuống dưới lầu.
_ Lúc này tiểu nhị đang ngủ, nghe tiếng chân người bước xuống lầu,hắn liền mở mắt ngồi dậy, nhìn thấy người đi xuống tiểu nhị an cần hỏi : công tử người rời đi sớm vậy sao? Uyên Nghi nhìn tiểu nhị không nói chỉ khẻ gật đầu, thấy rõ ràng ý tứ của khách, tiểu nhị vội chạy ra chuồng ngựa, dẫn ngựa ra cho Uyên Nghi, nàng bước ra cửa thấy ngựa đã sẵn sàng, miệng khẻ cười tươi, tay lấy ra từ túi áo một thỏi vàng đưa cho tiểu nhị, nàng nhẹ nhàng nói : ta cho huynh ,cảm ơn huynh nhiều, tiểu nhị nhận vàng hắn không ngờ vị công tử này lại hào phóng như vậy, hắn cuối đầu nói: đa tạ công tử rất nhiều, chúc người thượng lộ bình an, Uyên Nghi gật đầu nhìn hắn ,rồi xoay người lên ngựa phóng đi.
_Lúc nàng đi khỏi quán trọ trời vẫn còn tối đen, nhưng ý chí muốn rời xa Kỳ Lôi mặc dù trong người đang rất mệt nàng vẫn quyết định rời đi, bạch mã đang chạy tự dưng ngừng lại, không ngừng lớn tiếng hí vang .
_ Từ hai bên hàng cây rậm rạp, nhiều thân ảnh xuất hiện trước đầu ngựa của Uyên Nghi, trên tay những tên đó đều có vũ khí, một tên bước lên trước nhìn nàng nói : tên công tử mặt trắng kia ,muốn toàn mạng rời khỏi thì có bao nhiêu tiền vàng đưa ra đây, bọn ta tha mạng cho nguoi rời đi, nếu chống cự đừng trách bọn ta độc ác.
_ Cướp sao? Mình gặp cướp sao? Không phải xui xẻo vậy chứ? Nàng cứ lầm bầm một mình.
_Cả đám nhìn người trước mặt không thấy phản ứng gì, tên nói lúc nãy nóng giận la lớn : tên kia ngươi suy nghĩ xong chưa? Bị gọi lớn làm cho tâm Uyên Nghi quay trở lại thực tại, đôi mắt phượng sắc sảo nàng nhìn những tên cướp, miệng khẻ nhếch mép nói, nếu ta không đưa thì sao?
_ Sao! Gan của ngươi cũng lớn đó , tên đứng đầu hô lớn,: tất cả lên! Nghe được lệnh cả bọn chúng đều tiến lên tay cầm vũ khí chém đến nàng, Uyên Nghi nhảy xuống ngựa tay rút cây côn nhị khúc nàng nhắm vào ngực đối phương đánh tới,không bao lâu cả bọn nằm lê lết trên đất, bị thương thê thảm, nàng liếc qua đám người nằm đó, rồi quay lưng bước đến ngựa muốn trèo lên, bất ngờ một tên cướp lấy ra từ tay áo một cây chủy thủ,thấy nàng lúc này không để ý, hắn phóng chủy thủ về phía lưng nàng, nghe tiếng gió Uyên Nghi biết có ám khí phóng tới, nàng xoay người tránh né, nhưng vẫn bị hung khí ghim ở tại cánh tay trái, thay gì là ở lưng nàng.
_Uyên Nghi dừng bước chân, nàng quay lưng nhìn về tên vừa mới ra tay ,từng bước chân từ tốn đến trước hắn, tay Uyên Nghi lấy ra từ tai nải cây súng ngắn, lên cò để họng súng giữa trán tên đó nàng nói nhỏ : ta không muốn giết hại các người, nhưng nguoi ép ta phải ra tay, đừng trách ta độc ác... đùng... một tiếng nổ vang tên đó gục tại chỗ, máu giữa trán không ngừng chãy ra,dưới sự khiếp sợ của những tên còn lại,cả bọn cuối đầu trước nàng xin tha thứ, Uyên Nghi không nói gì lấy khăn ra lau máu ở mặt mình rồi lau sạch súng, bỏ vũ khí vào lại tai nải, quay lưng lên ngựa phóng đi, cả đám thấy người đã đi không khỏi thở phào nhẹ nhõm, và mừng vì chính mình không bị giết.
_Uyên Nghi phóng ngựa chạy đi mà nàng không thèm quan tâm vết thương trên cánh tay đang ra máu, nàng chạy xuốt đến lúc mặt trời đã lên đến ngọn cây, mắt nhìn thấy phía trước có một làng nhỏ nàng quyết định tìm quán trọ nghĩ ngơi, thật sự nàng đã quá mệt rồi.