Nàng tìm một góc khuất, nơi ít người để ý nhất, chậm rãi ngồi xuống trên chiếc chiếu đã dơ đến mức chuyển sang màu đen. Tựa lưng vào tường, hai tay ôm lấy đầu gối, trong lòng rối bời.
Chỉ trong một ngày, nàng – một cô gái đang rực rỡ tuổi xuân – lại bị cuốn về sáu mươi năm trước, trở thành dân chạy nạn bị thu gom đưa vào trạm thu dung. Không chỉ lạnh lẽo và đói khát, mà còn sợ hãi, hoang mang, bị nhốt chung với những người xa lạ không quen biết.
Càng nghĩ, nỗi tủi thân và mất mát càng dâng lên, cảm giác hoang mang cũng theo đó mà trào ra, khiến vành mắt nàng đỏ ửng.
Trong phòng có tiếng xột xoạt nho nhỏ vang lên, nhắc nhở nàng rằng mình không hề ở một mình. Hàn Thư Anh cố gắng kìm nén cảm xúc, vội nuốt nước mắt trở vào.
Không lâu sau, người từ nhà kho mang chăn đệm tới. Những người khác đều chỉ được phát chăn mỏng, thế nhưng phần của nàng lại vừa dày vừa sạch sẽ. Tiểu Lưu đích thân giúp nàng trải nệm, dọn hành lý cẩn thận. Hàn Thư Anh chỉ biết đứng bên cạnh lặng lẽ nhìn.
Đợi Tiểu Lưu rời đi, trong phòng có một người đàn bà quay đầu lại, ánh mắt dò xét từ đầu tới chân, giọng đầy nghi ngờ:
– … Quản giáo sao lại phát cho cô chăn đệm mới?
Câu nói trộn lẫn khẩu âm vùng miền, Hàn Thư Anh không hiểu, liền hỏi lại:
– Ngươi nói gì cơ?
Đối phương lặp lại lần nữa, lần này nàng nghe rõ. Hàn Thư Anh nhìn về phía hành lý của họ rồi đáp:
– Các ngươi không có sao?
– Tụi ta là tự mang theo. – Người kia nói. Những năm này, người lưu lạc khắp nơi đều phải tự mang hành lý, đến đâu cũng có thể ngủ lại. Khi vào trạm thu dung, chỉ cần đặt hành lý xuống là xong. Ai có kinh nghiệm đều biết, không có chăn thì phải nằm đất, trước nay chưa từng ai được phát đồ dùng gì cả.
Nhưng chuyện khiến tất cả bất ngờ chưa dừng lại ở đó.
Tiểu Lưu – người quản lý – lại cố ý mang đồ ăn đến cho người mới!
Từ nhà ăn vừa mang ra hai chiếc bánh màn thầu hấp vàng ươm, vỏ ngoài mịn màng, vừa mới bốc hơi nóng hổi. Là ngô trộn với bột mì trắng, thơm lừng. Cơm hộp bên cạnh thì xếp dưa muối, còn có thêm một phần canh cải.
– Đồng chí Hàn, nhà ăn chỉ còn lại chừng này, ta lấy cho ngươi. – Tiểu Lưu vừa xoa tay vừa nói, ánh mắt rơi vào gương mặt còn vương đỏ mắt của nàng, trong lòng thoáng chút thương cảm.
Phần ăn này rõ ràng không phải khẩu phần thường ngày của người trong trạm. Đây là bữa chính của nhà ăn cán bộ, là suất dành cho người làm việc chính thức. Chính Giang đồng chí đã gọi điện sang đó, nói mai sẽ bổ sung khẩu phần lương thực, bên nhà ăn mới chịu nhường lại phần cơm này.
Hương thơm từ suất ăn lan tỏa khắp phòng, khiến bốn người còn lại phải nuốt nước bọt liên tục. Một người trong số họ nhìn chằm chằm hai chiếc màn thầu vàng rực, không hiểu hỏi Tiểu Lưu:
– Tụi ta chiều nay chỉ được ăn cháo loãng như nước lã, sao ả lại có màn thầu hấp nóng thế kia?
Người ở trạm của Tiểu Lưu, hắn hiểu rõ là hạng người gì—bụng đói là chẳng biết kiêng dè, đồ gì cũng dám cướp. Nếu không nói dăm ba câu răn đe, thì hắn vừa quay lưng đi, mấy người kia kiểu gì cũng nhào tới giành phần.
Tiểu Lưu lập tức quát lớn:
– Dựa vào cái gì mà đòi cướp?
Rồi chưa để ai lên tiếng, hắn lớn giọng tiếp: