Trên đường đi, dưới ánh sáng từ chiếc đèn pin, Tiểu Lưu dẫn nàng băng qua một dãy nhà cấp bốn thấp bé. Có phòng treo bảng tên, có phòng thì không. Những tấm biển hiện lên lờ mờ trong ánh đèn: “Trục xuất cũ”, “Tổ quản giáo”, “Phòng tài vụ”, “Phòng y tế”, “Phòng trực ban”, “Trị an thất”…
Tiểu Lưu vừa đi vừa thao thao bất tuyệt. Theo lời hắn, trạm thu dung này hiện đang giữ hơn hai trăm người, sắp chật kín. Hắn dẫn nàng đi một vòng quanh dãy nhà, cuối cùng dừng lại trước một gian nhỏ nằm ở góc, cửa đã bong tróc lớp sơn cũ, có vẻ là phòng để đồ.
– Ngươi ở tạm gian này đi, phòng này diện tích nhỏ, ít người hơn một chút. Mấy phòng khác đều chật kín rồi. Lát nữa ta mang chăn nệm tới cho ngươi. – Tiểu Lưu vừa nói vừa liếc nhìn nữ đồng chí trước mặt.
Dù ánh sáng nơi đây mờ tối, nhưng cũng không thể giấu được vẻ đẹp của nàng. Không chỉ xinh đẹp mà còn toát lên mùi hương thoang thoảng, mỗi lần nàng bước qua, hương thơm lại lượn vào mũi hắn, khiến người ta ngẩn ngơ.
Có điều, quần áo trên người nàng có hơi mỏng manh, nhưng ở trạm thu dung thì cũng chẳng lạ gì. Người không đủ áo mặc ở đây rất nhiều, không chỉ dân thành thị mà người vùng quê cũng vậy. Có nhà nghèo đến mức chỉ có một chiếc chăn dùng chung, hai anh em mặc chung một chiếc quần cũng không phải chuyện lạ.
Cuộc sống bây giờ chính là khổ cực đến thế.
Nhưng vị nữ đồng chí này lại có vẻ không giống những người thường thấy ở đây. Áo sơ mi và chân váy trên người nàng thẳng thớm không một nếp gấp, không vướng chút bụi trần. Dưới chân còn mang đôi giày da màu đen, không giống hàng rẻ tiền.
Từ đầu đến chân, bất kể là diện mạo hay khí chất, nàng đều chẳng giống cô gái nhà thường. Thật khó hiểu, vì sao lại xuất hiện ở nơi thế này?
Dù nghĩ vậy, Tiểu Lưu cũng không hỏi gì thêm, chỉ gõ cửa rồi gọi lớn:
– Có ai không? Mở cửa!
Tấm rèm vải kéo sang một bên.
Một làn mùi ẩm mốc hôi hám ập thẳng vào mặt. Gian phòng chưa đến hai mươi mét vuông mà đã chen bốn người ở. Hai giường đặt đối diện nhau, cũng may đều là nữ. Có người còn trẻ, có người đã lớn tuổi, ánh mắt ai nấy đều đờ đẫn, nhìn nàng chằm chằm không chớp.
Tiểu Lưu đứng ngoài cửa quát vọng vào:
– Tất cả nghiêm chỉnh một chút, đừng có bắt nạt người mới!
Sau đó quay sang cười với Hàn Thư Anh:
– Ta trực ở phòng ban đêm, có chuyện gì cứ gọi ta. Gọi ta là Tiểu Lưu là được rồi.
– Cảm ơn.
– Không có gì, khách sáo làm gì. Lát nữa ta mang chăn nệm tới cho ngươi. – Nói xong hắn vui vẻ quay người bỏ đi.
Hàn Thư Anh rón rén bước vào, ánh mắt quan sát khắp căn phòng. Không gian tối tăm, ánh sáng từ bóng đèn mờ chỉ sáng hơn vài cây nến là cùng.
Nàng liếc nhìn bốn chiếc chăn cuộn đặt trên giường, dơ đến mức không nhận ra nổi màu ban đầu là gì. Nhưng mấy người kia chẳng để tâm, có người ngồi, có người nằm thẳng lên trên. Trời về đêm lạnh buốt, có cái gì để đắp là quý lắm rồi. Ở nơi này, có người thậm chí còn không có nổi tấm chăn, chỉ nằm trực tiếp trên nền xi măng lạnh ngắt.
Thấy người mới bước vào, bốn người trong phòng chẳng ai thèm chào hỏi.
Hàn Thư Anh thấy thế cũng chỉ có thể gượng gạo cười một cái, mà nụ cười ấy, thật sự cười không nổi.