Thấy nàng tiu nghỉu, ỉu xìu như con mèo ướt, Rick không nỡ trách thêm, khẽ cười nói:
“Cũng không phải là không có cách. Chỉ cần có thuốc dẫn, thì vẫn có khả năng chữa khỏi. Vừa hay ngày mai ta định tới Chủ Thành, ở đó có bán thuốc dẫn.”
“Thật sao?” – Diệp Lam Tâm kích động níu lấy tay áo Rick, ngẩng đầu nhìn hắn, muốn chắc chắn lần nữa.
Rick là truyền nhân trẻ tuổi xuất thân từ gia tộc vu y, y thuật nổi bật trong số các trung y đồng lứa. Nếu hắn đã nói có thể chữa được, nhất định là có hy vọng.
“Thật tốt quá! Phật Lôi Đức lại có thể biến thành Khổng Tước Vương!” – Diệp Lam Tâm vui mừng khôn xiết, chẳng khác nào đứa trẻ được quà, tay nắm tay buông tay Rick không yên.
Tuy nàng vẫn chưa thật sự tiếp nhận việc Phật Lôi Đức là phụ thân của mình, nhưng với một người từ bé đã thiếu thốn tình thương của cha như Diệp Lam Tâm, sự xuất hiện của Phật Lôi Đức chẳng khác nào khơi dậy niềm khát khao bị chôn giấu trong lòng bao năm qua.
Từ nhỏ, nàng luôn ngưỡng mộ những đứa trẻ có cha đưa đón đi học.
Khi đi sở thú xem hổ, nàng cũng chỉ biết đứng từ xa ngước nhìn lũ trẻ được cha cõng trên vai, vừa cao vừa nhìn được xa. Trong lòng nàng lúc đó vừa ao ước, vừa chạnh lòng.
“Ngươi thật sự rất thích Phật Lôi Đức sao?” – Rick hơi bất ngờ trước tình cảm mà Diệp Lam Tâm dành cho Phật Lôi Đức.
Ở Thú Thế, các giống đực sau khi trưởng thành thường tự ra ngoài sống, nên tình cảm với cha mẹ vốn đã nhạt. Nhất là đối với phụ thân, lại càng xa cách. Sau khi sinh con, phụ thân hầu như sẽ rời nhà kiếm sống, còn mẫu thân – vì giống cái sinh con rất nhiều – cũng không dành quá nhiều tình cảm cho từng đứa con riêng biệt. Chỉ có thú tử là giống cái mới được ở bên mẫu thân lâu dài và nhận được sự chăm sóc đặc biệt.
Ngay cả Rick cũng không nhớ rõ dung mạo phụ thân mình là thế nào.
Diệp Lam Tâm lắc đầu, khẽ nói:
“Cũng không hẳn là thích… chỉ là cảm thấy, có thêm một người gọi là phụ thân, bỗng dưng lấp đầy khoảng trống trong lòng… giống như một chiếc bè lạc trôi giữa dòng, cuối cùng cũng tìm được bến đậu.”
Nàng ngẩng đầu nhìn Rick, nở nụ cười ngọt ngào:
“Thế giới vốn không có ‘gia đình’, chính vì có người thân mới tạo nên mái ấm, đúng không? Ta muốn thử xem… nếu coi Phật Lôi Đức và Alicia là người thân thật sự, ta sẽ có vướng bận, sẽ có ràng buộc… Như vậy, sống ở Thú Thế này ta mới không còn cảm thấy lạc lõng nữa.”
“Đồ ngốc, ngươi còn có ta mà, ta cũng là người nhà của ngươi.” – Rick mỉm cười, đưa ngón tay thon trắng chọc nhẹ vào mũi nàng, thân mật và dịu dàng.
Thì ra, tiểu Lam Tâm của hắn vẫn luôn cô đơn… một mình xuyên đến thế giới xa lạ này, không người thân, không ai quen biết.
Cánh tay dài choàng lấy nàng, kéo sát vào lòng, bàn tay lớn dịu dàng vuốt ve mái tóc dài đen óng của nàng, giọng trầm ấm như dỗ dành:
“Từ nay về sau, nơi này chính là nhà của ngươi.”
“Hẳn là… nhà của chúng ta mới đúng.” – Rick mỉm cười, nhẹ nhàng sửa lại lời.
“Rick… thật xin lỗi.” – Diệp Lam Tâm không tránh khỏi vòng tay hắn. Nửa tháng sống chung, nàng cảm nhận được sự chân thành và dịu dàng Rick dành cho mình. Chỉ là, trong thâm tâm nàng vẫn luôn hướng về nơi cũ, vẫn muốn tìm đường trở về, không định vướng vào chuyện nam nữ lúc này.