Xuyên Đến Thú Thế: Thú Phu Quấn Lấy Xin Buông Tha

Chương 24

Trước Sau

break
"Giống cái nhỏ có thể chạy nhanh đấy."

Giọng nam trầm lạnh như băng truyền vào tai, khiến cả người Diệp Lam Tâm nổi da gà.

"Đồ biến thái chết tiệt!"

Nàng vừa mắng vừa cắm đầu chạy, không dám ngoái lại dù chỉ một lần.

Chân như sắp gãy đến nơi, hơi thở dồn dập, phổi như muốn nổ tung.

Tuy kiếp trước nàng từng là quán quân chạy nước rút ở hội thể thao, nhưng đó là hồi còn chưa lên đại học. Từ lúc vào đại học, ngày ngày ru rú trong ký túc xá, vận động chẳng được bao nhiêu, thân thể đã sớm rệu rã.

Hơn nữa, dù có là quán quân thì cũng chỉ là quán quân chạy nước rút thôi! Còn bây giờ? Nàng đang phải chạy… marathon!

Nếu như đàn sói kia cứ lao lên ăn nàng luôn thì còn đỡ, đằng này chúng cứ giữ một khoảng cách nửa bước phía sau, như thể đang cố tình trêu ngươi, làm nàng có cảm giác chỉ cần cố thêm chút nữa là có thể thoát rồi. Mà chính cái cảm giác đó mới thật sự muốn lấy mạng nàng!

Nàng cảm thấy toàn thân như bị moi rỗng, mệt đến mức chỉ muốn quỵ xuống mặc cho chúng xé xác. Thật ra, chết ở Thú Thế thế này… còn hơn chết ở Trung Quốc vì tai bay vạ gió.

"Ta chịu hết nổi rồi… muốn ăn thì ăn đi! Có trúng độc cũng mặc kệ!"

Diệp Lam Tâm gào lên, rồi phanh gấp lại, ngã sõng soài xuống đất như một chữ đại to tướng.

Chuyện bất ngờ khiến lũ sói đuổi theo cũng trở tay không kịp, tất cả đều nhào tới phía trước, đứa chồng đứa, lăn lộn ngã chổng vó.

Nhìn cảnh bầy sói lộn xộn kia, khóe môi nam tử lạnh lùng kia khẽ cong lên thành một nụ cười nhạt — con giống cái này… cũng thú vị đấy chứ.

Diệp Lam Tâm nằm im một lúc lâu, vẫn chẳng thấy có con sói nào lao tới xé xác nàng. Đúng lúc đó, trán nàng bỗng truyền đến cảm giác bỏng rát.

"Ngao ô!"

Một con sói bị ngã lồm cồm bò dậy, vừa xấu hổ vừa giận dữ, lao thẳng về phía nàng. Vốn dĩ định hù dọa một chút thôi, ai ngờ lại mất mặt đến mức này. Không thể để yên được, nhất định phải bắt nàng về mới hả giận.

Móng vuốt sắc lẹm của nó càng lúc càng tiến sát mặt nàng.

Diệp Lam Tâm nhắm chặt hai mắt, chờ đợi cái chết.

Thú Thế này chẳng có ai vướng bận nàng cả, nên nàng cũng chẳng còn lý do gì để sợ hãi. So với lúc còn sống ở thế giới trước, bây giờ nàng còn thấy nhẹ lòng hơn khi đối mặt với cái chết. Dù sao thì, khi còn ở hiện đại nàng vẫn có vài người bạn, vài người quen biết. Còn nơi này… chẳng ai nhớ thương nàng, chẳng ai buồn vì nàng, cũng chẳng ai khóc cho nàng.

Nàng khép mắt lại, nghĩ về cuộc đời mình – thật đúng là một trò đùa.

Trượt chân xuyên không từ hiện đại tới nơi này, giờ thì lại sắp chết trong bụng sói. Mỉa mai thay, nàng từng là người ủng hộ Hiệp Hội Bảo Vệ Động Vật… vậy mà cuối cùng lại chết trong miệng một loài lang quý hiếm.


Nhìn vào ánh mắt bình tĩnh của nàng, trên gương mặt tuấn tú của nam tử tóc bạc thoáng hiện một tia xao động. Đôi mắt ấy… sao lại giống hắn đến vậy? Nàng rốt cuộc đã trải qua những gì?

Năm ngón tay hắn từ từ duỗi ra, móng tay dài sắc nhọn bật lên, tay vừa nhấc lên định ra tay thì Ngân Hồ cũng đồng thời động thân định cứu nàng — nhưng một bóng trắng đã lao đến trước.

"Tiểu Lam Tâm!"

Từ không trung xẹt qua một vệt trắng, Bạch Xà há to miệng, nuốt trọn con sói gần Diệp Lam Tâm nhất trong một lần. Cái đuôi rắn khổng lồ quét ngang, quật bay những con sói còn lại, không con nào thoát được.

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc