Nam tử mắt tím lười nhác liếc nàng, đối diện ánh mắt tràn đầy hy vọng ấy, lại lạnh nhạt nói:
“Đừng nhìn ta như vậy. Ân tình với Bạch Xà ta đã trả đủ rồi. Ngươi đừng mong ta cứu lần nữa.”
Hắn ngừng một chút, khóe môi khẽ cong lên đầy tà ý:
“Có điều, nhìn một giống cái yếu ớt còn thua cả con sâu bị dã thú ăn thịt… chắc cũng thú vị đấy.”
Nói rồi, hắn vươn người bật dậy, động tác nhẹ nhàng như mèo rừng. Hai chân đáp xuống đúng nhánh cây nơi Diệp Lam Tâm đang ngồi. Tấm áo dài thêu hoa tung bay, cả người hắn như yêu quái bước ra từ truyện cổ — tà mị, đẹp đẽ, cao ngạo, lại mang theo khí thế vương giả áp chế mọi thứ.
Hắn cúi đầu nhìn nàng, khóe môi nhếch lên nụ cười nửa miệt thị, nửa thích thú.
“Ngươi…” – Diệp Lam Tâm tức đến phát nản, sao tên nam nhân này lại vô tình đến thế chứ?
“Tiểu giống cái, dã lang sắp leo lên rồi đó.” – Nam tử mắt tím nheo lại, khoanh tay đứng nhìn nàng, vẻ mặt như đang xem kịch vui.
Một con sói hoang phóng nhanh tới, vươn móng vuốt định kéo lấy chân nàng.
“Aaa! Cứu mạng!!” – Diệp Lam Tâm hoảng hồn, giãy nảy lên, hai tay hai chân bấu víu lấy thân người nam tử tóc bạc như một con nhện nhỏ, treo chặt trên người hắn.
“Tránh ra.” – Hắn chau mày, vẻ chán ghét hiện rõ, ngón tay thon dài từng cái từng cái bẻ tay nàng ra khỏi người mình.
“A!” – Tay bị gỡ xuống, Diệp Lam Tâm không giữ được thăng bằng, cả người rơi thẳng xuống đất.
Nam tử hơi sững người, theo bản năng đưa tay định đỡ lấy nàng, nhưng khi thấy rõ hình ảnh con tiểu bạch xà hiện lên giữa trán nàng, ánh mắt hắn trầm xuống, bàn tay rụt lại, giấu vào tay áo như chưa từng định cứu.
[Một con phế vật như nàng, lại còn là giống cái của kẻ khác… Ngân Hồ ta việc gì phải cứu nàng chứ?]
Chỉ là… hắn lại không nhận ra, bản thân đang ghen.
“Ngươi là đồ khốn! Một chút cũng không biết thương hoa tiếc ngọc!” – Diệp Lam Tâm lồm cồm bò dậy, tay phủi mông đau ê ẩm, vừa mắng vừa trừng mắt.
Từ khi đến Thú Thế đến giờ, nàng luôn được cưng chiều, mỗi ngày có người mang đồ ăn ngon dâng tận miệng, lần đầu tiên bị giống đực khi dễ đến mức này. Cho dù ở cô nhi viện thế kỷ 21, người bị nàng bắt nạt cũng không ít, chứ ai dám ức hiếp nàng?
“Tiểu giống cái, nhìn phía sau đi.” – Nam tử tóc bạc vẫn giữ vẻ mặt lười biếng, giọng nói tà mị đầy thích thú.
“Rống!!” – Diệp Lam Tâm quay lại thì thấy một con sói hoang đang lao tới sau lưng nàng!
“Cứu mạnggg!” – Nàng lập tức quay đầu bỏ chạy, chẳng còn hơi đâu đôi co với hắn nữa. Giữ mạng quan trọng hơn, còn sống mới tính chuyện cãi nhau tiếp!
Đám sói ban đầu còn có chút kiêng kỵ khí thế áp đảo tỏa ra từ người nam tử tóc bạc, nhưng thấy hắn vẫn đứng yên không ra tay, liền mạnh dạn tránh xa hắn, đồng loạt xông theo Diệp Lam Tâm, rượt không tha.
“Chạy mau lên! Tiểu giống cái! Còn nửa thước nữa là tiểu lang cắn trúng rồi kìa!” – Nam tử tóc bạc nhàn nhã chạy trước nàng, tốc độ cực nhanh. Diệp Lam Tâm vừa chạy vừa thở không ra hơi, mà hắn chỉ cần khẽ lắc người đã ở trước mặt nàng, còn quay đầu lại... báo cáo tình hình như thể đang xem trò vui.
“Ngươi là đồ khốn kiếp! Không giúp thì cút cho khuất mắt!” – Diệp Lam Tâm nổi giận, giơ tay định đánh hắn.
“Vở diễn hay thế này sao ta nỡ bỏ lỡ?” – Hắn lại nhẹ nhàng nghiêng người, tránh né đòn đánh của nàng như thể chẳng tốn chút sức lực nào, miệng còn cong lên nụ cười đầy chọc tức.