[Ô ô… quả nhiên là ngực lép thật rồi… Ngực nhỏ đâu phải lỗi của ta, tại nhà nghèo chứ bộ… dinh dưỡng không đủ mà…]
Ở thế kỷ 21, nàng là một cô nhi. Từ nhỏ đã phải tranh giành thức ăn với những đứa trẻ khác, đói khát là chuyện thường ngày. Chính vì thế, dù đã trưởng thành, nàng vẫn luôn mang theo khát vọng mãnh liệt với đồ ăn ngon.
“Chuyện này hình như không cần ngươi bận tâm.” – Rick liếc Tái Na một cái, chẳng thèm tiếp lời với ả nữa.
“Đi thôi, Tiểu Lam Tâm, chúng ta đi ăn thịt nướng.” – Ánh mắt hắn dừng lại trên gương mặt nàng, nụ cười dịu dàng hiện rõ. Hàng mi dài màu bạc rủ xuống, ánh lên vẻ ấm áp lạ thường.
“Được a!” – Nghe nói đến ăn, bụng Diệp Lam Tâm không biết điều liền réo lên một tiếng.
“Đồ ngốc.” – Rick khẽ cười, cúi người bế bổng nàng lên, ôm chặt lấy rồi lao về phía bếp lửa như một cơn gió.
Những ngày sau đó, Rick ngày nào cũng mang đủ thứ đồ ngon vật lạ đến tìm Diệp Lam Tâm, miệng nói là “theo đuổi nàng”.
Hôm nay, Alicia đang nằm dài trên ghế trong sân, vừa ăn trái cây vừa phơi nắng. Bên cạnh nàng là Phật Lôi Đức, cung kính ngậm một cái khay trong miệng — cái khay chuyên dùng để nàng nhả hạt quả.
“Rick, hôm nay tới sớm vậy, lại đến tìm tiểu bảo bối của chúng ta à?” – Từ xa thấy Rick bước vào, Alicia liền cười, đặt quả dại trong tay xuống rồi hỏi.
Nếu có thể kết thông gia với gia tộc Bạch Xà thì đúng là tuyệt vời. Chưa nói đến chuyện Bạch Xà là một trong Tứ đại gia tộc của Vạn Linh Quốc, tộc trưởng lại là Thành chủ Thánh Thành, riêng việc hắn là một vu y đã là tài nguyên vô cùng quý giá rồi.
Bởi vậy Alicia rất hài lòng với người bạn lữ này của con gái, luôn tích cực thúc đẩy hai người sớm thành đôi.
“Vâng, Tiểu Lam lòng đang ở nhà.” – Rick nở nụ cười dịu dàng thường thấy, khuôn mặt trắng trẻo toát lên vẻ dịu dàng trời sinh.
“Ngươi tới trễ chút rồi, tiểu bảo bối vừa mới ra sau núi hái quả dại. Nhưng chắc chỉ vài phút nữa là về thôi.” – Nói rồi, nàng khẽ kéo nhẹ áo khoác lông chồn trên người mình, cười hài lòng.
Đây là áo khoác mà Tái Na tặng nàng mấy hôm trước. Trước kia, nàng đã thèm thuồng cái áo này lâu rồi, chỉ là ngại mở lời. Không ngờ Tái Na lại chủ động đưa cho nàng. Có vẻ dạo này, nàng cũng không còn ghét con hoang Tái Na kia như trước nữa.
“Vậy sao, thế ta lát nữa quay lại gặp nàng vậy.”
“Ừm.”
Alicia đưa tay, móng tay dài khẽ nhón lấy một quả anh đào lớn, bỏ vào miệng. Phật Lôi Đức lập tức đưa khay đến sát bên miệng để nàng tiện nhả hạt.
“Đúng rồi, thương tích của Phật Lôi Đức vẫn chưa khỏi à?”
Rick chợt nhớ ra, trước kia Tiểu Lam Tâm từng kể chuyện về Phật Lôi Đức, còn hỏi liệu hắn có thể giúp Phật Lôi Đức phục hồi lại năng lực không. Những ngày qua mải mê theo đuổi Tiểu Lam Tâm, hắn lại quên khuấy mất chuyện này.
Nghe nhắc tới mình, Phật Lôi Đức lập tức cúi đầu. Chiếc đuôi khổng tước rực rỡ thường ngày cũng ủ rũ rũ xuống. Vài hạt trái cây lăn khỏi khay, rơi thẳng lên chiếc áo khoác lông chồn của Alicia, để lại vài vệt đỏ loang lổ.
“Aaaa! Áo khoác xinh đẹp của ta! Phật Lôi Đức, cái đồ vô dụng!” – Alicia giật mình nhảy dựng, vội dùng tay phủi loạn lên lớp lông chồn, càng phủi càng bẩn. Bực quá, nàng giơ chân đá thẳng vào Phật Lôi Đức một cú.