Thế nhưng lúc này, Diệp Lam Tâm lại cười nhạo nàng — điều đó khiến Tái Na không thể nuốt trôi được. Nàng ta dựa vào cái gì mà dám cười nàng chứ?
“Không, không cười.” – Diệp Lam Tâm cố nhịn, mím chặt môi, mặt đỏ lên vì nhịn cười.
[Nơi này mấy giống cái sao hài thế không biết. Nhìn còn xấu hơn cả chị Phượng, vậy mà cứ nghĩ mình là hoa khôi. Chẳng lẽ các ả chưa từng soi gương? Hay là do thẩm mỹ của người – thú quá khác biệt?]
“Còn nói không cười nhạo ta? Rõ ràng là ngươi đang châm chọc ta mà!” – Tái Na tức đến nghiến răng. Diệp Lam Tâm này hoàn toàn không để nàng vào mắt, lại còn dám phản bác. Trước kia, chỉ cần nàng trừng một cái là đối phương đã sợ đến không dám hó hé rồi. Giờ có Rick đứng phía sau, lại dám lên mặt sao?
Ánh mắt Tái Na dừng lại trên khuôn mặt trắng hồng của nàng, không khỏi sửng sốt — vết bớt trên mặt Diệp Lam Tâm… biến mất rồi?
“Diệp Lam Tâm, mặt ngươi…” – Tái Na kinh ngạc mở to mắt.
Hai giống đực bên cạnh nàng nghe vậy cũng quay sang nhìn kỹ khuôn mặt Diệp Lam Tâm, ánh mắt không hẹn mà cùng sáng rực lên kinh ngạc. Không còn vết bớt kia, nàng thực sự rất xinh đẹp. Nếu không phải bọn họ đã từng giao phối với Tái Na, e rằng đã không kiềm được mà muốn theo đuổi nàng rồi.
“Ta…” – Diệp Lam Tâm đưa tay sờ lên má mình, vừa định nói gì đó thì…
“Ngươi không biết Bạch Xà trời sinh chính là sứ giả thần linh, có năng lực chữa lành à?” – Rick nhẹ nhàng nắm lấy tay nàng, ra hiệu nàng yên tâm.
Quả thật, vu sư như bọn họ có khả năng đó. So với việc nói nàng ăn nhầm quả dại mà khỏi, thì lý do này đáng tin hơn nhiều. Sau khi ký kết khế ước, giống cái đều có thể nhận được một phần năng lực từ giống đực — chuyện đó cũng không có gì lạ.
“Diệp Lam Tâm, không ngờ ngươi thật sự thông đồng giống đực!” – Tái Na gần như nghiến răng ken két. Nàng cũng đoán ra là do khế ước với Rick nên mới có thay đổi như vậy, điều đó càng khiến nàng ghen tỵ đến đỏ mắt. Năng lực của Rick quả nhiên có thể khiến một giống cái trở nên mỹ lệ hơn.
Lại thấy Rick vẫn đang ôm eo Diệp Lam Tâm, ánh mắt Tái Na càng thêm giận dữ, như muốn thiêu cháy cả hai.
“Ai mà thông đồng hắn chứ?” – Diệp Lam Tâm tức không nói nên lời. Thật oan uổng mà! Rõ ràng là cái tên kia bám lấy nàng, chứ nàng thì nào có muốn dây dưa với một con rắn!
Nhìn dáng vẻ uất ức như mèo nhỏ của nàng, Rick bật cười khẽ. Đôi mắt đào hoa cong cong thành một đường, hàng mi bạc dày rủ xuống tạo thành bóng mờ dịu nhẹ trong ánh nắng, đẹp đến nao lòng.
“Không phải Tiểu Lam Tâm thông đồng ta, mà là ta thông đồng nàng. Ai bảo nhà ta Tiểu Lam Tâm lại hoàn mỹ đến thế?” – Hắn đưa tay cưng chiều nhéo nhẹ chóp mũi xinh xinh của nàng.
“Hoàn mỹ? Chỉ nàng cũng xứng à?” – Tái Na cười khẩy, ánh mắt lướt qua vòng một bằng phẳng của Diệp Lam Tâm, giọng đầy khinh thường. “Dù cho nàng có thể sinh đẻ, thì với cái ngực nhỏ xíu kia, chắc chắn cũng chẳng đủ sữa cho con bú. Con của các ngươi còn chưa kịp lớn đã chết đói. Có mỗi gương mặt đẹp mà không nuôi nổi con thì có ích gì cơ chứ!”
Theo ánh mắt của Tái Na, Diệp Lam Tâm cúi đầu nhìn xuống ngực mình.