Xuyên Đến Thú Thế: Thú Phu Quấn Lấy Xin Buông Tha

Chương 2

Trước Sau

break
Tên nam nhân đuổi theo vừa dứt lời đã nhảy vọt lên, biến thành lợn rừng, hung hăng nhìn chằm chằm vào mỹ nam trước mắt như hổ rình mồi.

“Ồ? Vậy sao?” Nam tử khẽ cười tà mị, đôi môi mỏng cong lên đầy nguy hiểm.

Hắn ghét nhất người khác gọi mình là tiểu bạch kiểm. Ở Vạn Linh Quốc nơi thực lực quyết định tất cả, nam nhân bị gọi như vậy chẳng khác nào bị vũ nhục, đồng nghĩa với yếu hèn. Mà hắn lại là bạch hồ, trời sinh da trắng, nên từ nhỏ vốn chẳng được thú nhân nào ưa thích.

“Chuyện này... ta nhất định phải quản.”

Ngón tay thon dài duỗi ra, đầu ngón tay chợt lóe sáng, mọc ra móng vuốt sắc bén.

Năm ngón tay trắng ngần khẽ vung, thân hình hắn như tia chớp lao đến. Lợn rừng gào lên một tiếng, cả người ngã quỵ xuống đất, hiện lại hình người, phun ra một ngụm máu tươi.

“Ngươi... ngươi có thể dùng hóa hình để công kích? Ngươi rốt cuộc là ai?” Đôi mắt hắn trợn to, hoảng sợ tột cùng.

“Như ngươi nghĩ đấy.”

Móng tay sắc bén nhẹ nhàng vẽ ngang một đường. Tức thì một luồng bạch quang xẹt ra, cắt ngang cổ nam nhân. Máu phun tung tóe, đôi mắt hắn vẫn còn nguyên vẻ khiếp đảm, song hơi thở đã dứt hẳn.

Nam tử ưu nhã đưa đầu lưỡi liếm sạch máu dính nơi móng tay, đôi mắt hồ ly hẹp dài khẽ nheo lại, ánh lên sát khí lạnh thấu xương.

“A! Giết người... giết heo rồi...” Diệp Lam Tâm hoảng đến mức hai mắt trợn trừng, sau đó lăn ra ngất xỉu.

[Đời này lần đầu tận mắt thấy giết người, trái tim yếu ớt của nàng nào chịu nổi!]

“Giống cái thật phiền phức.”

Nam nhân tóc bạc khẽ lắc mình, chỉ một thoáng đã đến gần bên Diệp Lam Tâm. Móng vuốt sắc bén thu lại, cánh tay rắn chắc vòng qua eo nàng, nhẹ nhàng ôm lấy.


Thân hình nam tử tóc bạc khẽ động, thoáng chốc đã nhảy vút vào rừng sâu, chẳng để lại chút bóng dáng.

Diệp Lam Tâm vừa bị xóc nảy mấy lượt đã hoa mắt chóng mặt, đến khi nhìn xuống thấy mình đang cách mặt đất quá xa liền sợ đến mức ngất lịm.

“Ngươi muốn cái giống cái vô dụng này sao?” Nam tử tóc bạc hờ hững hỏi, rồi thẳng tay ném nàng đi. Diệp Lam Tâm vẽ một đường parabol hoàn mỹ giữa không trung, rơi gọn vào vòng tay Bạch Xà.

Bạch Xà lúc này vẫn duy trì nửa thân người nửa đuôi rắn, mái tóc dài đen nhánh xõa tung, bạch y tinh khiết như tuyết. Hắn cúi đầu nhìn cô gái đang ngủ say trong ngực, mày mắt mềm mại tựa tơ.

“Nàng làm sao vậy?” Trong đôi mắt hoa đào thoáng ẩn chút lo lắng.

“Phế vật thôi, bị dọa ngất.” Nam tử tóc bạc khinh thường liếc nhìn Diệp Lam Tâm, giọng điệu tràn đầy khinh bỉ.

Bạch Xà nghe vậy thì ngẩn ra, rồi khẽ cười. Nụ cười ấy ấm áp như gió xuân, ngón tay thon dài dịu dàng chạm nhẹ lên chóp mũi nàng, đầy vẻ cưng chiều.

“Đồ vật trả ngươi.” Cái đuôi rắn khẽ vung, một chiếc bình nhỏ rơi gọn vào tay nam tử tóc bạc.

“Thanh toán xong.” Hắn nói xong liền nhảy vút lên không, biến mất.

Thanh âm lạnh nhạt vẫn còn vang vọng từ trên cao:

“Ngươi chẳng khác gì giống cái vô dụng kia, nhiều năm như vậy vẫn chỉ có thể duy trì nửa thân công kích. Nếu ai cũng có thể yêu nghiệt như ngươi nghĩ, thì thành niên đã có thể hóa hình chiến đấu rồi.”

Sắc mặt Bạch Xà khẽ biến, khóe môi giật giật. [Trong Bạch Xà tộc, ta vốn đã là thiên tài, đâu phải ai cũng có thể so với ngươi, nghịch thiên đến mức trưởng thành liền hóa hình công kích.]

Đuôi rắn quét ngang một vòng, bóng hắn nhanh chóng biến mất trong rừng thẳm.

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc