Xuyên Đến Thú Thế: Thú Phu Quấn Lấy Xin Buông Tha

Chương 1

Trước Sau

break
“Ngô... đừng mà!”

Đầu Diệp Lam Tâm đau như muốn nứt ra, cả người ê ẩm như vừa bị xe nghiền qua. Trên người hình như còn có thứ gì đè ép không buông. Nàng gắng gượng mở mắt, liền trông thấy ngay một khuôn mặt phóng đại như... đầu heo!

“A!” Nàng hoảng hốt kêu lên, bật dậy như cá chép quẫy mình, khiếp sợ nhìn con lợn rừng nằm ngay dưới đất.

“Đừng lại gần, ta không ăn được đâu! Cứu mạng! Lợn rừng giết người!” Vừa la hét, nàng vừa vung ba lô, cắm đầu chạy như bay vào rừng.

“Giống cái, ngươi chạy gì chứ?” Con lợn rừng bỗng nhảy lên, trong nháy mắt biến thành một nam nhân to lớn, mặc váy kết từ vỏ cây, dáng dấp vừa thô vừa dữ.

Hai mắt Diệp Lam Tâm trừng to, không tin nổi cảnh tượng trước mắt. Con lợn rừng ban nãy lại biến thành người, hơn nữa còn là một gã đàn ông xấu xí đến mức khó tả. Nàng run rẩy chỉ tay, lắp bắp:

“Ngươi... ngươi...”

“Giống cái, ngươi thật xinh đẹp. So với tất cả nữ nhân trong rừng này, ngươi đều đẹp hơn. Ta muốn cùng ngươi... giao phối.”

Tên nam nhân thô kệch kia vừa xoa tay vừa nhìn nàng, ánh mắt lóe sáng đầy thèm khát.

Diệp Lam Tâm lập tức nổi da gà khắp người.

Đưa mắt nhìn quanh, thấy cảnh vật xung quanh xa lạ, lại thêm gã đàn ông mặc quần áo quái dị kia, nàng chợt nhận ra có điều bất thường, liền hỏi:

“Đây là nơi nào? Ngươi là ai?”

“Mỹ lệ giống cái, nơi này tất nhiên là Vạn Linh Quốc. Ta chính là tộc trưởng bộ lạc Lợn Rừng.” Gã nam nhân ưỡn ngực tự đắc, giọng đầy kiêu ngạo.

Ầm! Một tiếng sấm rền vang, chấn động cả đầu óc vốn đã rối loạn của Diệp Lam Tâm. Vạn Linh Quốc? Bộ lạc Lợn Rừng?

[Không lẽ ta thật sự xuyên không sao?]

Nàng đột nhiên thấy cay mắt, muốn òa khóc. Đúng là họa lớn không chết, lại bị kéo sang một thế giới hoang đường, nơi lợn cũng biết hóa thành người!

Người ta xuyên qua đều có bàn tay vàng, lại được vô số mỹ nam vây quanh. Còn nàng thì sao? Trước mắt chỉ có một con heo biến hình xấu xí thế này!

“Mỹ lệ giống cái...” Trong khi Diệp Lam Tâm còn đang bi thương vì số phận trớ trêu, gã “heo đội lốt người” kia lại lén lút nhìn nàng như nhìn củ cải trắng.

Xem tình thế, nàng biết rõ mình ở nơi rừng nguyên thủy này chẳng khác gì phế nhân. Giờ chỉ còn cách giữ cho trinh tiết toàn vẹn, trước hết phải chạy cho thoát!

Nghĩ vậy, nàng vội xoay người bỏ chạy, vừa chạy vừa túm lấy bất cứ vật gì trong tay ném bừa ra phía sau.

“Phanh!” Một tiếng động nặng nề vang lên.

Nàng đang loạng choạng chạy thì bỗng đâm sầm vào một “bức tường thịt”. Trước mũi liền tràn đến mùi nam nhân đậm đặc.


Ngẩng đầu lên, đập vào mắt Diệp Lam Tâm là một gương mặt tuấn dật khắc nghiệt như đao khắc búa tạc. Lông mày kiếm hơi nhíu lại, đôi môi mỏng mím chặt, ánh mắt sâu thẳm lạnh lẽo như hồ băng không gợn sóng. Mái tóc dài màu bạc tung bay theo gió, cả người tỏa ra khí tức kiêu ngạo, lạnh lùng, tựa như vương giả mà chỉ cần liếc qua thôi cũng đủ khiến người khác run sợ.

Thấy có đồng loại, Diệp Lam Tâm vội vàng hô lên:

“Soái ca cứu mạng! Có con lợn rừng muốn ăn củ cải trắng!”

“…” Người kia thoáng ngẩn ra, không hiểu nàng đang nói gì.

Cúi xuống, bắt gặp đôi mắt to đen trắng rõ ràng của nàng, trong ánh nhìn lạnh lùng thoáng hiện một tia kinh diễm. Hắn đảo mắt nhìn về phía sau nàng, lông mày khẽ cau lại sâu hơn.

“Tiểu bạch kiểm, ngươi đừng xen vào chuyện của người khác! Giống cái này là ta phát hiện trước, ta có quyền giao phối. Ai dám cướp, ta đều có lý!”

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc