Tuy hiện tại quanh đây không có lấy một mảnh vải, nhưng nếu Rick còn cứ trần trụi như thế mà đứng trước mặt nàng, nàng thật sự sợ bản thân sẽ không kiềm chế được mà phóng thẳng người đè hắn xuống mất thôi!
Mỹ nam ở ngay trước mặt, lại còn đang ngồi trong lòng nàng thế này mà nàng vẫn chưa làm ra chuyện gì hoang đường, vậy cũng tính là bản lĩnh rồi!
Khụ khụ… chỉ là… cái kia của hắn… thật sự quá to đi!
Nàng không nhịn được mà sinh ra tò mò: Không biết nếu thật sự làm… thì có bị hắn đâm thủng tử cung không nữa?
Cố thuyết phục mình rằng nàng không phải sắc nữ, nhưng ánh mắt vẫn không tự chủ được mà liếc xuống phía dưới — nơi thứ cứng rắn giữa hai chân hắn vẫn hiên ngang như khiêu khích. Mặt nàng nóng bừng.
Miệng thì bảo “không cần”, nhưng mắt lại cứ dán lên người hắn không dứt… Rick thấy vậy, khoé môi càng cong cao hơn.
Giống cái của ta biết thẹn thùng… thật sự quá dễ thương!
Nàng đúng là không giống với bất kỳ giống cái nào ở Thú Thế này cả.
“Được.”
Rick vừa nói xong, thân hình liền xoay một vòng tại chỗ. Khi dừng lại, trên người hắn đã khoác một bộ áo dài trắng tinh, nhẹ nhàng phiêu dật như tiên nhân hạ thế.
“Ủa? Quần áo của ngươi từ đâu ra vậy?”
Diệp Lam Tâm ngớ người nhìn cảnh tượng trước mắt. Không thể tin nổi… đúng là có thể gọi là “biến hình sống”! So với mấy nhân vật phép thuật trong phim hoạt hình mà nàng từng xem còn thần kỳ hơn!
“Đây là y phục bảo hộ trời sinh của ta, được tạo từ lớp da sau khi lột xác.”
Rick từ tốn giải thích.
“Mỗi thú nhân đều có một bộ y phục bảo hộ riêng. Nó sẽ thay đổi theo hình thái của cơ thể, giống như lớp da – lông của bọn ta khi còn ở dạng thú. Khi hóa thành hình người, da lông ấy sẽ biến thành quần áo, có thể hiện ra hoặc ẩn đi tùy theo ý chí. Ở Thú Thế chỉ có hai kiểu thời tiết cực đoan — mùa hè thì nóng nực khủng khiếp, mùa đông thì dài và cực kỳ lạnh. Lúc biến thành hình người, y phục bảo hộ này sẽ giúp chúng ta giữ ấm.”
“Vậy… lạnh đến mức nào?”
Mùa hè thì nàng đã được “thưởng thức” rồi — nóng muốn cháy da! Diệp Lam Tâm hiện tại đang mặc chiếc áo khoác da hổ mà mẫu thân cố ép nàng khoác lên, nóng đến độ mồ hôi túa ra như tắm. Nếu cứ mặc tiếp, nàng có khi mọc rôm khắp người cũng nên!
“Thời viễn cổ, nhân loại chính là vì không có hình thái thú cũng chẳng có y phục bảo hộ chống rét, cuối cùng bị diệt sạch.”
Rick khẽ lắc đầu, trong mắt hiện lên một tia thương tiếc. Hắn giống cái này thật quá đỗi đơn thuần, cái gì cũng không biết.
Nghĩ đến chuyện nàng cũng là nhân loại, lại không có y phục bảo hộ… về sau mùa đông phải sống thế nào đây? Mi tâm Rick khẽ nhíu lại, lo lắng lặng lẽ dâng lên.
“Không thể nào, lại có thể lạnh đến mức ấy sao?”
Vừa nghe đến chuyện mùa đông khắc nghiệt, mặt Diệp Lam Tâm nhăn lại như bánh bao hấp. Nàng có thể sẽ bị đông chết thật sao?
“Nhưng ngươi không cần lo lắng quá.”
Rick dịu giọng trấn an.
“Sau khi chúng ta giao phối, ngươi sẽ có được một phần mười năng lực của ta. Hẳn là đủ để chống lại rét mướt mùa đông.”
Không rõ là hắn đang tự an ủi chính mình hay an ủi nàng nữa. Dù sao thì chuyện này hắn cũng không chắc chắn, bởi vì từ trước đến nay… chưa từng có ai ở Thú Thế giao phối với nhân loại cả.