“Mỗi thú nhân đều có Chu Cung với hình dạng khác nhau.”
Được giống cái khen ngợi dấu ấn của mình, Rick vui như mở cờ trong bụng.
“Vậy à?”
“Chu Cung là một đặc điểm của giống đực tắc kè hoa, dùng để đánh dấu ‘trinh tiết’ – tức là chưa từng kết lữ. Trong kỳ sinh sản, toàn thân giống đực sẽ tràn ngập kích thích tố. Khi gặp được thư — tức là pheromone của giống cái — chúng sẽ trung hòa với nhau, rồi kết hợp cùng chu sa, tạo thành dấu ấn này ngay ở rốn. Nó sẽ tồn tại suốt đời, cho đến khi hắn thật sự kết đôi… thì màu sắc mới nhạt dần rồi biến mất.”
Rick kiên nhẫn giải thích từng lời.
“Thật thần kỳ đến vậy sao…”
Diệp Lam Tâm là người của thế kỷ 21, được giảng dạy khoa học chuẩn chỉnh. Trong mắt nàng, mấy chuyện như “thủ cung sa” ở thời cổ đại chỉ là công cụ giam cầm tư tưởng phụ nữ. Sao lại tồn tại thật ở đây được? Nàng bán tín bán nghi, đưa tay khẽ chạm vào “con bướm” đỏ rực kia, cẩn thận quan sát. Hình vẽ hoàn hảo, sắc nét đến lạ thường, không có chút tổn hao nào.
Mùi hương nhàn nhạt đặc trưng của giống cái từ người nàng lan tỏa, hơi thở ấm áp truyền đến qua đầu ngón tay chạm trên da bụng. Rick chỉ cảm thấy miệng khô lưỡi khô, cổ họng nuốt nước bọt đánh ực một cái.
Diệp Lam Tâm vẫn tiếp tục nghiên cứu dấu ấn ấy như thể đang thực hiện thí nghiệm sinh học. Chín năm giáo dục bắt buộc dường như thôi thúc nàng phải chứng minh cho bằng được đây chỉ là mê tín, là trò bịp. Nàng không tin trên đời lại có “thủ cung sa” thật sự kiểm nghiệm trinh tiết nam nhân được!
Rick nhìn thấy nàng nghiêm túc “nghiên cứu” thân thể mình, vẻ mặt lại còn chăm chú như vậy, đáy mắt hắn càng thêm rạng rỡ. Giống cái càng bận tâm đến Chu Cung của hắn, chứng tỏ nàng càng để ý đến hắn. Từng luồng tê dại như dòng điện chạy dọc bụng dưới, khiến thân thể hắn bất giác phản ứng — thứ kia lại càng lúc càng lớn lên.
Diệp Lam Tâm bất ngờ bị vật cứng ấy chạm vào, cả người hoảng hốt lùi lại mấy bước.
“Ngươi phía dưới... tự dưng lại động! Dọa chết người ta rồi đấy!”
Nàng vỗ vỗ ngực trấn an bản thân.
Đến khi nhớ ra mình vừa làm gì, lại nhìn thấy cái gì... mặt nàng bỗng chốc đỏ bừng, cảm giác xấu hổ lan khắp người. Nàng… nàng thế mà lại nghiên cứu kỹ càng thân dưới của nam nhân!
Rick nhìn thấy biểu cảm thay đổi liên tục trên khuôn mặt nàng, cảm thấy vừa buồn cười vừa đáng yêu. Hắn đưa tay kéo nàng vào lòng, cúi đầu đặt lên môi nàng một nụ hôn nồng nàn.
Đôi bàn tay to dời xuống trước ngực nàng, nhẹ nhàng luồn vào bên trong, khẽ khàng vuốt ve nơi mềm mại như cánh hoa kia…
Trước ngực bất chợt lạnh buốt, mũi nàng cũng đã ngửi thấy hơi thở nồng đậm đặc trưng của giống đực. Mặt Diệp Lam Tâm đỏ bừng lan đến tận vành tai. Sống hai mươi năm, đây là lần đầu tiên nàng bị một nam nhân xoa ngực — vừa thẹn vừa giận, trong lòng cuống hết cả lên. Cái giống đực này sao lại cởi mở đến mức này cơ chứ… Khụ khụ, điều quan trọng nhất là… người ta vốn dĩ rất rụt rè cơ mà!
“Cái kia… cái kia… ta không phải loại người dễ dãi như vậy đâu!”
Nàng vội đưa tay nhỏ đẩy hắn ra, cố giữ khoảng cách.
“Được rồi, vậy ta sẽ theo đuổi ngươi trước.”
Rick nhẹ nhàng xoa đầu nàng, giọng điệu dịu dàng khác hẳn sự táo bạo vừa rồi. Dù sao thì bọn họ cũng đã ký hiệp ước rồi, chuyện giao phối không cần gấp, hắn muốn nàng tự nguyện, là thật tâm bằng lòng.