Xướng Môn Nữ Hầu

Chương 181 - Chương 146.3

Trước Sau

break
Giang Tiểu Lâu vẫn chưa lập tức trở về phủ Thuần Thân Vương mà lại đi Khánh Vương phủ vấn an Thế tử, tuy rằng Hách Liên Nhạc chưa thể nói chuyện, nhưng đôi mắt đã mở thật to, long lanh nước mà nhìn Giang Tiểu Lâu.

Khánh Vương phi xoa xoa trán của hắn, biểu hiện đặc biệt yêu thương: “Đã hết sốt, hy vọng nó sẽ mau chóng khỏe lại.”

Giang Tiểu Lâu mỉm cười nói: “Mẫu thân yên tâm, không phải đại phu đã nói sao, Thế tử đã khôi phục hơn một nửa, sẽ nhanh chóng khỏi hẳn.”

Khánh Vương phi nắm chặt tay Hách Liên Nhạc, đối phương thì lại ngượng ngùng cười.

Triêu Vân đi đến cửa nhìn một cái, biểu hiện như có vẻ sốt ruột, Giang Tiểu Lâu đi ra hỏi: “Xảy ra chuyện gì?”

“Quận chúa, Tiểu Điệp cô nương…”

“Tiểu Điệp sao vậy?” Lúc này Giang Tiểu Lâu mới nhớ tới, từ khi vào phủ liền không thấy bóng dáng Tiểu Điệp.

Trên mặt Triêu Vân lộ ra vẻ rất khó xử: “Quận chúa, Tiểu Điệp cô nương đang ở chỗ Vệ Phong…”

Sắc mặt Giang Tiểu Lâu nhẹ nhàng thay đổi, lập tức hiểu ra mọi chuyện, đành mỉm cười gật đầu: “Đa tạ ngươi cho ta biết.”

Giang Tiểu Lâu nhanh chóng chạy tới chỗ của Vệ Phong, ngay trước mặt lập tức xuất hiện một túi hành lý bị ném dưới sân, sau đó lại truyền đến âm thanh lạnh lùng: “Ngươi lập tức cút đi, đừng bao giờ để ta nhìn thấy ngươi nữa.” Âm thanh này dĩ nhiên là của Tiểu Điệp.

Sắc mặt Giang Tiểu Lâu hơi chìm xuống, nhanh chóng bước vào trong: “Tiểu Điệp, ngươi đang làm gì vậy?”

Vệ Phong cuộn mình dưới đất, trên mặt thậm chí xuất hiện hai vết máu, hắn run lẩy bẩy nhưng lại không nói một lời. Khi nhìn thấy Giang Tiểu Lâu, đôi mắt của hắn sáng lên một cái. Ngoại trừ lần về lại mặt, đây là lần đầu tiên Giang Tiểu Lâu quay về Khánh Vương phủ. Tiểu Điệp đảo mắt liền không thấy đâu, Giang Tiểu Lâu còn tưởng rằng nàng muốn làm gì, hóa ra là chạy đến chỗ của Vệ Phong gây sự.

Giang Tiểu Lâu tỏ vẻ không vui: “Tiểu Điệp, rốt cuộc ngươi muốn làm gì?”

“Tiểu thư, nô tì bảo hắn rời khỏi vương phủ.”

Nhà đầu này vẫn cứ ngu ngốc cố chấp như vậy, Giang Tiểu Lâu nhìn Tiểu Điệp, mặt khó nén vẻ thất vọng: “Tiểu Điệp, Vệ Phong là khách mà An Tiểu Thiều đưa đến, bây giờ hắn chỉ ở tạm trong phủ, ngay cả Vương phi còn chưa mở miệng, không đến lượt ngươi đuổi hắn đi.”

Giang Tiểu Lâu tự có cái lý của mình, An Tiểu Thiều gửi Vệ Phong ở đây, Tiểu Điệp chưa được sự đồng ý đã làm ra chuyện này, đúng là không có quy củ.

Tiểu Điệp mặt mày tức giận: “Tiểu thư, từ khi tiểu tử này tới vương phủ chúng ta không có được một ngày an lành. Nô tì không tin hắn là một đứa nhỏ yếu ớt, rõ ràng hắn là gian tế của Tiêu Quan Tuyết, không thể để hắn tiếp tục ở lại trong phủ nữa, bằng không Vương phi và Thế tử sẽ gặp nguy hiểm…”

Chẳng qua cũng chỉ là những lời nói đó, không có chút chứng cứ nào. Giang Tiểu Lâu khẽ thở dài một hơi: “Lần trước Thế tử ngã ngựa, là Vệ Phong cứu đệ ấy, ngươi quên rồi sao?”

Tiểu Điệp nhất thời nghẹn lời, như muốn nói cái gì rồi lại không thể nói ra. Bất kể nàng đánh mắng chửi bới thế nào, Vệ Phong đều không nói một lời, thậm chí không có bất cứ dấu hiệu đáp trả nào. Tiểu Điệp đánh cũng mệt, mắng cũng mệt, chỉ muốn đuổi hắn đi. Nhưng bất kể nàng nói gì, Vệ Phong cũng kiên trì không đi. Mà sự kiên trì này đúng lúc đã chọc tức nàng, khiến cho nàng càng thêm bất an, thậm chí cảm thấy nảy sinh một tâm tình không thể khống chế được. Đó là đố kị, dĩ nhiên là còn có phẫn nộ.

Giang Tiểu Lâu nhìn thấy khác thường, chỉ lạnh lùng nói: “Tiểu Điệp, ta đã nói qua ngươi không được tự ý ra quyết định, bất kể Vệ Phong làm sai cái gì, trong nhà này người có thể ra quyết định là ta và Vương phi, không phải ngươi.”

Tiểu Điệp nhìn Giang Tiểu Lâu, mắt đỏ chót: “Tiểu thư, nô tì chỉ nghĩ cho người thôi.”

“Không, ngươi không có, ngươi chỉ vì Sở Hán rời đi mà trong lòng thấy phẫn uất, trút tất cả oán hận của mình lên đầu Vệ Phong, ngươi cho rằng Sở Hán bỏ đi là vì hắn, nhưng đây là hai chuyện khác nhau, trong lòng Sở Hán thật ra chỉ có một mình Tuyết Ngưng thôi, hắn không yêu ngươi, cho dù ngươi có thừa nhận hay không thì đây chính là sự thật, không ai có thể thay đổi được.”

Giang Tiểu Lâu nói vô cùng thẳng thắng, toàn là những lời tàn khốc cực kỳ.

Nếu Sở Hán thật sự có tình cảm với Tiểu Điệp thì hắn sẽ không chọn cách trốn tránh. Tiểu Điệp lại không thấy rõ điểm này, nàng chỉ đang viện cớ cho mình. Giang Tiểu Lâu chưa bao giờ giúp đỡ Vệ Phong, nhưng bây giờ nhìn Tiểu Điệp đi… mình cũng không thể thiên vị được nữa.

Môi Tiểu Điệp đang run rẩy, biểu hiện như vừa bị đánh một quyền, vô cùng đau đớn nói: “Tiểu thư, nô tì đi theo người bao lâu nay, không lẽ người không hiểu nô tì chút nào sao? Nếu nô tì có chỗ nào sai lầm thì tiểu thư đánh phạt nô tì không một câu oán hận, nhưng hôm nay nô tì nhất định phải đuổi Vệ Phong này ra ngoài, cho dù người có trách phạt cũng được.” Nàng nói xong liền liều mạng đẩy Vệ Phong đi, mà nước mắt Vệ Phong lại ào ào rơi xuống, những giọt nước mắt đó như đâm vào lòng Tiểu Điệp, khiến cho nàng thêm nổi giận: “Nhanh cút đi, ta không muốn nhìn thấy ngươi nữa.”

“Tiểu Điệp” Giang Tiểu Lâu mở miệng, biểu hiện đặc biệt lạnh lùng.

Nước mắt Tiểu Điệp giàn giụa: “Tiểu thư, không lẽ giữa nô tì và thiếu niên này, người lại chọn hắn sao?”

Giang Tiểu Lâu nhìn Tiểu Điệp, nàng thật muốn nói cho nàng ấy biết, bất kể là lúc nào thì vị trí của Tiểu Điệp trong lòng nàng đều quan trọng hơn Vệ Phong nhiều. Nhưng lời này lại không thể nói ra vào lúc này, cho nên nàng chỉ có thể lạnh nhạt nói: “Đừng bao giờ nghi ngờ quyết định của ta.”

Nhìn thấy Giang Tiểu Lâu lạnh lùng vô tình như vậy, nước mắt Tiểu Điệp lập tức ràn rụa. Nàng nhìn chằm chằm đối phương, một lúc lâu không nhúc nhích, đột nhiên nàng như phát điên mà chạy ra ngoài. Giang Tiểu Lâu nhìn nàng rời đi, ánh mắt lại rơi trên người Vệ Phong.

Trong



break
Trúc Mã Bá Đạo Cưới Trước Yêu Sau
Ngôn tình Sắc, Sủng, Đô Thị
Chị Gái Lầu Trên
Ngôn tình Sắc, Sủng, Tổng Tài
(Cao H)Câu Dẫn Cầm Thú Giáo Sư Nhà Bên
Ngôn tình Sắc, Sủng, HIện Đại
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc