Thái tử phi thê thảm kêu một tiếng, Tiêu Quan Tuyết nhíu mày, hắn chán ghét nữ nhân kêu gào sợ hãi, đặc biệt là loại âm thanh tan nát cõi lòng này. Bây giờ Thái tử phi đã không còn kiêu ngạo như xưa nữa, sắc mặt chán nản như trời đã sập. Trước bất kỳ uy hiếp nào nàng cũng có thể ung dung nhàn tản chờ đợi thời cơ, vì nàng biết mình còn có cơ hội vươn mình, đối phương càng ép sát thì phần thắng của nàng lại càng lớn.
Nhưng thành công được xây dựng trên tiền đề là Thái tử còn sống, điểm quan trọng nhất khiến nàng giữ được bình tĩnh chính là… tướng công của nàng còn sống.
Thái tử, sáng nay Thái tử rõ ràng còn khỏe mạnh, sao lại đột nhiên chết đi? Tay của nàng run rẩy không ngừng, liều mạng mà lung lay Thái tử, cố gắng khiến hắn tỉnh lại.
Trên thế gian này tuyệt đối sẽ không xuất hiện kỳ tích, người chết chính là chết, bất kể kêu than rên rỉ thế nào, cho dù khóc đến ông trời cũng biến sắc thì hắn cũng không sống lại được.
Tiêu Quan Tuyết nặng nề cầm bình sứ kia đặt lên bàn: “Thái tử phi, Thái tử đã chết rồi.”
“Không, ngươi nói láo, ngươi nói láo.” Thái tử phi bỗng nhiên ngẩn đầu lên, trong đôi mắt trừng to tràn ngập khủng bố. Gương mặt xinh đẹp từ lâu đã mất đi bình tĩnh, trở nên cuồng loạn.
Tiêu Quan Tuyết chỉ lẳng lặng nhìn nàng, khó nén cười nhạo trong đáy mắt.
Dù sao cũng là nữ nhân, cho dù tâm tư thâm trầm cách mấy, nhưng khi tướng công mà nàng hết mực yêu thương mất đi, nàng cũng sẽ trở nên điên cuồng. Đây là điểm khác biệt lớn nhất giữa nam nhân và nữ nhân, xưa nay chỉ có nữ nhân chết theo chồng, chưa từng có nam nhân chết theo vợ.
Thái tử vừa chết, Thái tử phi cũng hoàn toàn xong đời, đây đúng là rút củi dưới đáy nồi.
Thái tử phi như ý thức được cái gì, nỗ lực đèn nén sự đau khổ trong lòng. Nàng phảng phất giống như một con cá bị bắt lên bờ, lẳng lặng nằm yên chờ đợi cơ hội được nhảy xuống nước lần nữa, ai ngờ trong tình hình này lại bị người ta ném vào nhà bếp, từng cái vảy trên người bị cạo đi, chỉ còn dư lại một thân đẫm máu. Loại đau khổ này quả thật như muốn xé nát toàn bộ tâm thần nàng. Nàng trừng mắt nhìn Tiêu Quan Tuyết, vẻ mặt thê thảm: “Điện hạ chết như thế nào?”
Tiêu Quan Tuyết nhìn nàng, vẻ mặt thong dong bình tĩnh. Bất kể lúc nào hắn đều có thể duy trì nụ cười đáng ghét đó. Trước mặt một Thái tử phi đang kinh hoảng run rẩy không biết làm gì, thái độ bình tĩnh đến hầu như không còn nhân tính của hắn khiến người ta cảm thấy sợ hãi.
“Rất đơn giản, có người đã đến phủ Thái tử trước ta, Thái tử cho rằng bản thân mình phải chết, cho nên mới lựa chọn như vậy. Một bình hạc đỉnh hồng, cũng không đau đớn gì mấy.”
Không, không thể, nàng đã luôn nhắc nhở Thái tử rằng bọn họ còn cơ hội, không thể nào.
Gương mặt Thái tử phi dần vặn vẹo, nàng không nói một câu nào, đứng đó run rẩy.
“Ta nghĩ ngươi cũng biết rõ là ai kích thích Thái tử, Thái tử vốn có thể thoát tội, nhưng là có mấy người đã dự liệu được hành động của ta, sớm một bước đẩy Thái tử vào cảnh sợ hãi tuyệt vọng.”
Bề ngoài thì nóng nảy mạnh mẽ, nội tâm thật ra lại rất yếu ớt, Thái tử phi rất rõ ràng, mấy năm nay nếu không có nàng ở sau lưng bày mưu tính kế, hắn đã sớm bị nuốt đến không còn mảnh xương. Nhưng tố chất của hắn quá tầm thường, bất kể bề ngoài oai phong thế nào cũng không che giấu được nội tâm sầu lo sợ hãi.
Thân là Thái tử Đại Chu, hắn lại lúc nào cũng sống trong sợ hãi đau khổ.
Thái tử phi từ từ dựa vào vách tường ngã ngồi xuống đất, ánh mắt dần trở nên trống rỗng.
Tiêu Quan Tuyết chỉ dùng ánh mắt khinh bỉ lạnh nhạt mà nhìn thi thể Thái tử, hắn cảm thấy thất vọng. Thái tử vốn là một quân cờ rất có ích, cũng là một bức tường chắn gió. Đáng tiếc thật, bức tường này lại được đắp bằng bùn đất, yếu đuối không thể tả.
Tiêu Quan Tuyết cong môi lên, khẽ mỉm cười: “Cáo từ.”
Thái tử phi cũng không để ý Tiêu Quan Tuyết rời đi, giờ khắc này nàng hoàn toàn không để ý cái gì hết, chỉ một mình ngồi trong thư phòng ngây ngốc cho đến tối, quản gia đã nhận được tin dữ vội phái người vào cung báo cáo. Hoàng đế vô cùng kinh hoảng, nhất thời ngã quỵ không dậy nổi, thậm chí không kịp dặn dò chuyện hậu sự cho Thái tử. Quản gia dự định là trước tiên sẽ thu xếp cho thi thể, nhưng Thái tử phi lại vô cùng bình tĩnh mà nghiêm cấm mọi người chạm vào thi thể Thái tử. Đã như thế, bọn họ cũng chỉ có thể đứng bên ngoài quan sát, hy vọng khi Thái tử phi mệt mỏi đói khát thì có thể bước vào khâm liệm cho Thái tử, chứ không thể để mặc thi thể của Thái tử mục rữa như vậy được.
Chịu đựng đến nửa đêm, Thái tử phi cũng không có chút cử động gì, quản gia thật sự hết cách, lặng lẽ chọn thêm 4 người cùng xông vào.
Khi bọn người hầu muốn khiên Thái tử đi, Thái tử phi lại dùng một loại ánh mắt đáng sợ nhìn bọn họ: “Các ngươi đang làm gì, Thái tử điện hạ đang nghỉ ngơi, các ngươi dám quấy nhiễu sao?”
Mọi người chưa từng gặp qua tình cảnh như thế, ai cũng ngẩn người ra tại chỗ, không biết làm sao.
Quản gia thấy sự việc ngày càng rối rắm, liền cẩn thận nói: “Thái tử phi nương nương, sao có thể để Thái tử nằm dưới đất lạnh như vậy, không bằng để nô tài đưa ngài ấy lên giường?” Nói xong, hắn đưa tay ra ra muốn chạm vào thi thể Thái tử.
Ai ngờ Thái tử phi đột nhiên nổi giận, không biết dùng sức lực từ nơi nào mà mạnh mẽ đánh hắn một bạt tai: “Ai cho ngươi chạm vào Thái tử?”
Dĩ nhiên quản gia không dám phản kháng, Thái tử phi như một người hoàn toàn mất đi khống chế, tóm chặt lấy tóc quản gia, đập đầu hắn liên tục xuống đất, âm thanh cực kỳ thê thảm: “Đồ thấp hèn nhà ngươi dám cướp đi Thái tử của ta sao, ngươi dám làm như vậy hả?” Nàng như phát điên mà đánh đối phương, quản gia chỉ cảm thấy da đầu như bị xé rách, thất thanh kêu thảm thiết: “Nhanh, mau kéo nương nương ra.” Tiếng nói của hắn càng kích thích Thái tử phi, nàng liều mạng đập thân thể của quản gia xuống sàn nhà, khiến cho máu chảy đầm đìa. Cảnh tượng này quá mức khủng bố, mọi người đều ngẩn ngơ, một lúc sau mới hoàn hồn lại mà nhào tới kéo Thái tử phi ra.
Thái tử phi đẩy bọn họ ra rồi nhào đến bên người Thái tử, biểu hiện lại khôi phục vẻ ôn nhu đầy quỷ dị: “Điện hạ, có thiếp ở đây, không ai tổn thương được người đâu. Trên đời này ai cũng muốn làm hại người, chỉ có thiếp mới thật lòng tốt với người…”
Tất cả mọi người không ai dám động tới nàng, vì Thái tử phi đang cẩn thận từng chút một mà thu dọn quần áo cho Thái tử, biểu hiện vô cùng ôn nhu.
Thái tử phi có phải là điên rồi không?
Tất cả mọi người đều lui ra, Thái tử phi thì đang ôn nhu xoa xoa vào mặt Thái tử, biểu hiện vô cùng thâm tình.
Giang Tiểu Lâu từ ngoài cửa đi vào, Thái tử phi nghe được động tĩnh, chậm rãi xoay mặt lại nhìn chằm chằm nào, trong mắt dần dần phun trào một loại thù hận đáng sợ.
Thái tử phi quát lên: “Đứng lại.”
Giang Tiểu Lâu nhìn Thái tử phi, trên mặt lộ ra ý cười nhàn nhạt: “Thái tử phi nương nương, ta cố ý đến thăm ngài đây.”
Thái tử phi ôm chặt thi thể Thái tử, ra vẻ đề phòng: “Không được tới gần ta, tiện nhân nhà ngươi muốn cướp điện hạ của ta.” Nói tới đây, vẻ mặt nàng đặc biệt lạnh lùng: “Đừng tưởng ta không biết, Ly Tuyết Ngưng, Tạ Du, cả ngươi nữa, kẻ nào cũng không có ý tốt. Các ngươi là tiện nhân muốn leo lên cành cao biến thành phượng hoàng, kẻ nào cũng xuất thân thấp hèn, mưu toan leo lên nhà cao cửa rộng,