Buổi chiều, Giang Tiểu Lâu vừa tới viện của Vương phi, Mộ Vũ đã vén rèm lên nhỏ giọng báo cáo: “Tiểu thư, Kim Lăng quận vương trở về rồi.”
Kim Lăng quận vương?
Giang Tiểu Lâu lẩm bẩm tên người này một lần trong đầu, lập tức hiểu ra.
Tiến vào phòng khách, nàng liền nhìn thấy nam nhân trẻ tuổi vừa cởi chiến bào mặc bộ cẩm y đang ngồi nghiêm chỉnh trên chiếc ghế gỗ màu đỏ.
Mặt mũi hắn rất cương nghị, đôi mắt tối đen, tựa hồ có sức mạnh thấu vào lòng người.
Giang Tiểu Lâu khẽ mỉm cười: “Giang Tiểu Lâu xin chào quận vương.”
Hách Liên Duẫn nhìn Giang Tiểu Lâu, thiếu nữ trước mắt có đôi mắt sáng, thanh lệ thoát tục, khiến người ta không kềm được mà yêu thích.
Các muội muội của mình đều là mỹ nhân xuất sắc ở kinh thành, nhưng không được thanh diễm như nàng. Loại xinh đẹp này không mị tục, không khô khan, ngũ quan xinh xắn, đôi mắt sáng sủa, khiến hắn không kềm được mà nhớ đến sự mông lung đẹp đẽ của hạnh hoa giữa cơn mưa xuân.
“Muội muội không cần khách sáo, muội đã là nghĩa nữ của mẫu thân thì cũng chính là muội muội của ta. Lần này ta quay về có mang theo lễ vật cho mẫu thân và muội, một lát nữa sẽ đưa tới.” Âm thanh Hách Liên Duẫn trầm ổn, biểu hiện không chút khác thường. Nói xong hắn quay đầu nói với Khánh Vương phi: “Mẫu thân, có thể cho con đi thăm phụ thân một chút không?”
Vẻ mặt hắn đặc biệt cung kính, không có chút nào quá phận.
Phụ thân con đang ở ngay bên cạnh, đi thăm ông ấy đi. Nhưng mà đại phu nói, bây giờ ông ấy bệnh rất nặng, vẫn chưa thể mở miệng nói chuyện.” Khánh Vương phi dặn dò.
“Vâng, mẫu thân.” Hách Liên Duẫn lập tức đáp một tiếng, lễ nghi chu toàn mà lui xuống.
Giang Tiểu Lâu nhìn bóng lưng Hách Liên Duẫn, không khỏi khẽ mỉm cười: “Kim Lăng quận vương sao lại đột ngột về kinh?”
Khánh Vương phi thở dài nói: “Vì Vương gia bị bệnh, cho nên Hách Liên Duẫn dâng tấu bên bệ hạ, khẩn cầu cho phép hằn về kinh thăm phụ thân.”
“Chỉ vì thăm bệnh mà về sao?” Giang Tiểu Lâu nhẹ nhàng nhíu mày, suy tư mà nói.
Khánh Vương phi cười lạnh một tiếng: “Mẹ ruột, đệ đệ muội muội của hắn đều chết rồi, sao lại không về xem xem tình hình chứ, thăm bệnh chỉ là cái cớ thôi.”
“Mẫu thân, trước giờ con chỉ nghe nói hắn rất trung dũng, không biết còn người hắn thế nào, mẫu thân nói với con một chút được không?”
Giang Tiểu Lâu đã hỏi, Khánh Vương phi liền nói không chút giấu diếm: “Từ nhỏ hắn thông minh hiểu chuyện, làm việc quả quyết, văn thao võ lược, Vương gia cho rằng hắn rất giống ông ấy, cho nên đặc biệt sủng ái. Từ nhỏ hắn được đưa ra khỏi kinh học tập, đến mười một tuổi mới quay về, tràn ngập ý chí báo quốc, khiến Vương gia rất cảm động. Đến khi hắn mười lăm tuổi Vương gia liền giao hắn cho lão bằng hữu là Kỵ Nam tướng quân đưa đi trong quân rèn luyện. Hắn bắt đầu làm một tiểu tốt, dựa vào chiến công là tiến lên từng ngày, hoàn toàn khác biệt với loại thô bạo như Bùi Tuyên. Hắn đối đãi binh sĩ như con cháu, khiêm tốn không kiêu ngạo, kề vai sát cánh, cho nên rất được lòng mọi người, Vương gia cũng vì vậy mà càng thêm quý trọng hắn.”
Giang Tiểu Lâu gật gù, toát ra biểu hiện suy tư.
Hách Liên Duẫn thăm bệnh xong, đang ở trong phòng tự mình hầu hạ Khánh Vương dùng bữa tối, lúc này mới quay về viện của mình. Tương Hiểu Vân đầy mặt vui mừng tiến ra nghênh đón, dâng lên trà nóng đã được chuẩn bị từ trước.
Hách Liên Duẫn nhận trà, thuận thế kéo một cái, Tương Hiểu Vân lập tức rơi vào trong lòng hắn, hai tay cuốn lấy cổ hắn, gương mặt lập tức hiện lên một tia đỏ ửng, hô hấp cũng gấp gáp lên, yêu kiều nói: “Chàng đó, vừa về đến nhà mà…”
Sắc mặt Hách Liên Duẫn đặc biệt bình tĩnh, không nhìn ra một chút dục vọng nào, hắn chỉ cao giọng nói: “Ta ở trong quân lâu như thế, không biết nhớ nàng đến mức nào nữa.” Nói xong câu đó, âm thanh hắn đè thấp, kề sát vào tai nàng nói: “Trong nhà đã xảy ra chuyện gì?”
Tương Hiểu Vân ngẩn ra, gần như cứng người lại.
Hách Liên Duẫn dùng sức vỗ vào lưng làng, cực kỳ yêu thương nói: “Đến đây, cho ta hôn một cái.” Nhưng trên thực tế hắn lạnh lùng nói: “Nói hết mọi chuyện cho ta.”
Tương Hiểu Vân lập tức hiểu được, liếc mắt nhìn ra cửa sổ, biết Hách Liên Duẫn đang lo tai vách mạch rừng, không khỏi thấp giọng nói: “Trong viện này đều là người của thiếp, không có gì đâu.”
“Hừ, trong nhà có mẹ và đệ đệ muội muội, bên ngoài thì có cường địch bao vây, nha đầu kia có thể trong thời gian ngắn gây nên sóng gió, thật sự đơn giản vậy sao? Nàng cũng quá xem thường người ta.” Hách Liên Duẫn cười lạnh một tiếng, nhéo vào ngực nàng một cái.
Trong lòng Tương Hiểu Vân run lên, kể hết mọi chuyện một lượt, nhìn thấy sắc mặt Hách Liên Duẫn ngày càng khó coi, không khỏi căng thẳng trong lòng, nàng cắn cắn đôi môi đỏ mọng, oan ức nói: “Thiếp biết chàng trách thiếp không đứng ra giúp mẹ và đệ muội của chàng, nhưng thiếp cần khuyên đã khuyên, năn nỉ cũng năn nỉ, bên phủ Thái tử không biết đã chạy bao nhiêu chuyến, những gì cần làm đã làm hết. Thiếp cũng phải nghĩ cho tương lai của chàng, còn có con của chúng ta… Không lẽ vì họ mà không để ý những chuyện này, cứ thế lao đầu vào sóng gió sao? Thiếp làm gì có bản lãnh đó?”
Hách Liên Duẫn nắm chặt vòng eo của nàng, thở dài nói: “Hiểu Vân, con người ta không biết ăn nói, không nói ra được lời ngọt ngào, dĩ nhiên ta biết nàng vất vả, chưa từng có ý trách móc nàng. Mẹ của ta thiển cận, không biết tiến lùi, các đệ muội cũng bị phụ thân làm hư, không biết trời cao đất rộng. Thứ xuất là chuyện trời định, sao có thể tranh dành với trời.” Miệng hắn nói như vậy nhưng sự đau khổ trong mắt lại rất sâu.
Tương Hiểu Vân lập tức ôm sát hắn: “Thiếp là thê tử của chàng, dĩ nhiên toàn tâm toàn ý lo lắng cho chàng, cho dù phải tranh với ông trời thiếp cũng không sợ.” Suy nghĩ một chút, nàng lại lo âu nhíu mày nói: “Nhưng thiếp sợ Giang Tiểu Lâu, vừa nhìn thấy gương mặt tươi cười kia liền sợ. Nàng ta cười càng ôn nhu thì suy nghĩ trong lòng càng độc ác. Lần này chàng trở về, thiếp lo nhất là nàng ta không chịu buông tha cho chàng, muốn… đối phó với chàng.”
Hách Liên Duẫn xoa xoa làn da trơn bóng của nàng, thở dài nói: “Ta biết, cho nên ta lập tức đi gặp phụ thân. Ai ngờ ông ấy bệnh nặng nằm trên giường, khi gặp ta thì dường như có trăm ngàn lời muốn nói, nhưng một chữ cũng không thốt ra được, trong lòng ta vô cùng khổ sở.”
Tương Hiểu Vân cũng khổ sở, nhưng điều nàng đau lòng nhất là chỗ dựa duy nhất của phu quân mình đã ngã xuống, Khánh Vương rất sủng ái Hách Liên Duẫn, thậm chí không tiếc tranh chấp với Khánh Vương phi, nhưng hôm nay ông ấy