Chờ khi mọi người rời đi, Khánh Vương phi mới cười lạnh một tiếng: “Đây chính là báo ứng.”
Khánh Vương ở trên giường nghe được rõ ràng, hắn nổi giận đùng đùng trừng mắt nhìn Khánh Vương phi, một câu cũng không nói được, miệng nghẹn ngào ú ớ, dĩ nhiên là tức giận đến cực hạn, chỉ còn ngón tay trỏ là cử động được, cứ liên tục ngọ nguậy như muốn xé tan tất cả.
Khánh Vương phi nói vậy cũng không có gì lạ, bao nhiêu năm qua Khánh Vương không có chút tình cảm với bà, thậm chí một chút tôn trọng cơ bản cũng không có, nhưng thân là con cái, không thể cười trên nỗi đau của người khác, Giang Tiểu Lâu nhẹ giọng nói: “Mẫu thân, nên để cho Vương gia nghỉ ngơi cho tốt đi.”
Ngữ khí Khánh Vương phi đặc biệt lạnh lùng: “Tịnh dưỡng? Ta ước gì cả đời hắn đều nằm trên giường như vậy.’ Nói xong bà đi tới bên người Khánh Vương, ánh mắt lạnh lẽo: “Trước kia ngươi không thích thê tử như ta, luôn chê bai ta, nhưng đến giờ cũng chỉ có ta hầu hạ bên cạnh ngươi, không phải báo ứng thì là gì?”
Nếu hắn cứ như thế mà chết đi thì thật tốt, Khánh Vương phi hít sâu một hơi, chỉ cảm thấy trong ngực nổi lên từng trận đau đớn, không nói được là thống khổ hay vui mừng.
Ngón tay Khánh Vương không ngừng cử động, đôi mắt vằn tia máu, nhưng không làm được gì.
Giang Tiểu Lâu nhìn Khánh Vương phi, khẽ thở dài một hơi.
Khánh Vương phi nhàn nhạt nói: “Thở dài cái gì, đây là chuyện tốt.” Bà từ từ quay đầu lại, trâm cài trên tóc rạng rỡ lóe sáng, đáy mắt tràn ngập lạnh lùng: “Người đâu, đưa Vương gia đến viện của ta.”
Khánh Vương bị khiên đi, vẫn cố quay đầu lại trừng mắt nhìn Giang Tiểu Lâu, không chịu nhắm mắt lại.
Khánh Vương phi nhìn vẻ mặt hắn mà cười gằn: “Là do hắn không biết xấu hổ mà tạo ra, trong phủ có bao nhiêu thê thiếp hắn còn không vừa lòng, lại ra tay với một đứa bé, đây là ông trời trừng phạt hắn.”
Giang Tiểu Lâu nắm chặt tay Khánh Vương phi, ôn nhu trấn an: “Mẫu thân, đừng nên tức giận.”
“Ta không tức giận, là đau. Như vậy cũng được, hắn không nói được thì sẽ không thể trách tội con, con cũng không cần phải đi.” Khánh Vương nắm chặt tay nàng, hơi hơi cười.
Từ viện của Khánh Vương đi ra, Giang Tiểu Lâu liền đến thăm Vệ Phong.
Giờ khắc này Vệ Phong đã thay đổi một thân xiêm y sạch sẽ, ngồi đó nghe Tiểu Điệp quở trách: “Khánh Vương bảo ngươi đi thì ngươi cứ đi sao? Nên lớn tiếng kêu cứu chứ.”
Sở Hán nghiên người dựa vào cái tủ bên cạnh: “Muội bị ngốc à, Khánh Vương phủ là nơi nào, hắn kêu cứu thì có ai nghe thấy sao?”
Vệ Phong chỉ cúi đầu không nói, Tiểu Điệp có vẻ rất tức giận: “Vương gia đúng là quá đáng, bên người bao nhiêu mỹ nữ còn không đủ, lại ra tay với một đứa bé trai. Nhưng bây giờ muội lại thấy lo, lỡ ông ấy truy cứu việc này, tiểu thư cũng sẽ bị liên lụy…”
Lời của Tiểu Điệp nói là sự thật, nhưng lại không đúng lúc, khiến người ta cảm thấy nàng rất ích kỷ.
Xưa nay lòng dạ Sở Hán rộng rãi, tính tình lại rất trượng nghĩa, nghe xong lời này liền trầm mặt xuống: “Không lẽ vì sợ bị liên lụy mà trơ mắt nhìn hắn bị Vương gia chà đạp sao?”
“Muội đâu có nói như vậy, là muội bảo tiểu thư quay về sớm mà.” Tiểu Điệp lập tức đỏ mặt lên, vội vàng giải thích.
“Lời nói xuất phát từ trái tim, trong lòng muội cũng chỉ sợ bị liên lụy thôi.” Sở Hán không chút nể mặt, trực tiếp vạch trần nàng.
Tiểu Điệp ngẩn người, trong nháy mắt trắng bệch mặt mày, trong lòng nàng rất yêu thương Sở Hán, chỉ là trước kia trong mắt hắn chỉ có Ly Tuyết Ngưng, nàng tự biết không thể so sánh với người ta, cho nên luôn kềm chế. Giờ khắc này thấy Sở Hán vì một thiếu niên mà gây hấn với mình, vừa thấy oan ức vừa đau lòng, còn tức giận tên đầu gỗ này không hề nhận ra tâm ý của mình, không nhịn được nói: “Huynh cứ đắc ý đi, để xem đến khi đó Vương gia hỏi tội thế nào.”
Sở Hán cười lạnh một tiếng, ánh mắt càng trở nên lạnh lùng. Hắn dĩ nhiên không nhận ra tâm ý của Tiểu Điệp, chỉ cảm thấy thiếu nữ này quá bận tâm công danh lợi lộc, hoàn toàn không nghĩ đến chuyện Vệ Phong gặp nguy hiểm, chỉ lo lắng mình bị liên lụy. Nếu một người cứ trơ mắt nhìn một đứa bé bị chà đạp thì có còn là con người hay không? Nếu hôm nay Giang Tiểu Lâu không chịu ra tay thì Sở Hán sẽ không tiếp tục bảo vệ nàng nữa. Giang Tiểu Lâu báo thù rửa hận là hợp tình hợp lý, nhưng nếu thấy chết không cứu thì lại là lãnh khốc vô tình, điểm này trong lòng Sở Hán tự đó định luận riêng.
Tiểu Điệp tức giận đến đỏ mắt, đang muốn phản bác đột nhiên nghe thấy bên ngoài truyền đến một giọng nói: “Sẽ không hỏi tội nữa.”
Tiểu Điệp lấy làm kinh hãi, lập tức quay đầu lại, Giang Tiểu Lâu từ ngoài cửa chậm rãi đi vào, giọng điệu bình thản: “Vương gia bị trúng phong, không nói được gì nữa.”
Tiểu Điệp nghe vậy không khỏi thở phào nhẹ nhõm, vừa cảm thấy vui mừng cho tiểu thư, vừa cảm thấy Vệ Phong xem như đã hoàn toàn thoát khỏi nguy hiểm. Nhưng khi nhìn thấy sắc mặt vui mừng của Sở Hán, trong lòng nàng lại dâng lên một cảm giác chua xót. Nàng trừng mắt với Sở Hán một cái, đi đến cạnh Giang Tiểu Lâu nói: “Nhưng bất kể thế nào, tiểu tử này gây ra họa như thế, hắn không thể ở lại vương phủ nữa. Tiểu thư, hay là nghĩ cách đưa hắn về cho An tiểu thư đi.”
Dĩ nhiên trong lòng Giang Tiểu Lâu cũng nghĩ như vậy, nhưng An Tiểu Thiều luôn miệng nói nhất định phải để hắn lại vương phủ, Giang Tiểu Lâu liếc mắt nhìn thiếu niên một cái, nhẹ nhàng hỏi: “Sau này ngươi có dự tính gì?”
Vệ Phong chỉ đứng dậy, hướng về Giang Tiểu Lâu khấu đầu một cái, không nói một lời liền đi ra ngoài. Sở Hán vội vã ngăn cản, nói với Giang Tiểu Lâu: “Tiểu thư, người muốn đuổi hắn đi sao?”
Ánh mắt Giang Tiểu Lâu sáng rực: “Không, ta không đuổi hắn đi, ta chỉ muốn biết suy nghĩ của hắn thôi.”
Khi Vệ Phong mở miệng thì đặc biệt nghiêm túc, phối với đôi mắt cảm động kia, khiến người ta lập tức sinh ra lòng thương hại, nhưng vẻ mặt của hắn cũng rất quật cường: “Tiểu thư, ta không thể liên lụy ngài nữa, xin lỗi.” Nói xong hắn liền đi ra ngoài, Sở Hán nắm chặt lấy hắn không buông, ánh mắt nghiêm túc chưa từng thấy: “Tiểu thư, không lẽ người mặc kệ hắn bỏ đi sao?”
Vệ Phong dùng sức tránh khỏi Sở Hán, liều mạng lao ra bên ngoài, nhưng hắn làm sao so được với Sở Hán, lập tức bị khống chế. Sở Hán ép ngã hắn xuống đất, cố hết sức để không làm hắn bị thương, nhưng cũng không cho hắn bỏ chạy, lặp lại câu hỏi lần nữa: “Tiểu thư, người thật sự mặc kệ?”
Thiếu niên cảm thấy khó thở, nhưng chỉ cúi đầu, không chịu liếc mắt lên nhìn ai.
Giang Tiểu Lâu nhìn hắn, nói thẳng vấn đề: “Sở Hán, tướng mạo của hắn sẽ mang đến phiền phức lớn cho ta.”
Sở Hán không phủ nhận điểm này, chỉ vì đứa nhỏ này quá mỹ lệ, có sức mạnh rung động lòng người, cũng có khả năng phá hủy tất cả. Sở Hán biết Giang Tiểu Lâu tới Khánh Vương phủ là vì cái gì, nàng làm sao có thể vì một thiếu niên mà từ bỏ kế hoạch từ trước đến nay của mình?
Tất cả chướng ngại đều phải diệt trừ, huống chi là một thiếu niên không có quan hệ