Hách Liên Tuệ ngồi giữa một đám các vị tiểu thư trẻ tuổi xinh đẹp, đôi mắt xa xăm như hai hồ nước trong vắt, gương mặt trái xoan tinh tế, da dẻ lại trắng đến mức không được khỏe mạnh, nhưng phối với khí chất yếu nhược của nàng xem ra lại rất phù hợp. Cho dù chung quanh nhan sắc diễm lệ, nàng cũng có khí chất riêng của mình, hiện rõ vẻ trong trẻo hơn người.
“Ta vừa tìm được một bức Nam sơn ẩn cư đồ, muốn mời các vị tỷ tỷ đánh giá giúp.” Nói xong, nàng dặn dò tì nữ mang cuộn tranh ra, chậm rãi mở ra trước mặt mọi người, nụ cười càng trở nên uyển chuyển đáng yêu.
Bức tranh vẽ cảnh sinh hoạt điền viên, khi mặt trời vừa mọc, toàn mặt đất ngập tràn một không khí thanh tân yên tĩnh, trên sườn núi có một gian nhà, bên cạnh là vườn rau, bờ giậu làm cửa, ngoài cửa có một hồ nước, cỏ cây hoa lá soi bóng, quanh quẩn trước nhà. Phía đông căn nhà là vườn hoa, đủ loại hoa cỏ khoe sắc, một con bướm đang đậu trên một đóa hoa, trên cánh mơ hồ còn mang theo một giọt sương sớm.
“Nam sơn ẩn cư đồ… không lẽ là danh tác của Triêu đại sư? Không đúng, bức họa này đã thất truyền hơn sáu mươi năm, làm sao quận chúa có được?” Trên mặt An Tiểu Thiều hiện vẻ kinh ngạc.
An Tiểu Thiều xinh xắn trẻ trung, vóc người tinh tế nhưng không gầy lộ xương, gương mặt và xiêm y đều vô cùng tao nhã, có khí chất khiến người kinh diễm, vẻ đẹp hoa nhường nguyệt thẹn. Nàng từ nhỏ thông minh, cái gì đọc qua là không quên, làm thơ được người người ca tụng, hiện là đệ nhất tài nữ Đại Chu. Nhưng mà cái khiến người ta chú ý nhất không phải là dung mạo mỹ lệ, không phải tài hoa xuất chúng, mà là xuất thân cao quý của nàng. Nàng là cháu gái ruột của An Hoàng hậu, phụ thân giữ chức Lại bộ thượng thư, Đại học sĩ của Điện Sùng Dương, sau lại kế thừa tước vị Định quốc công.
An Tiểu Thiều từ nhỏ lớn lên bên người Hoàng hậu, rất được phu thê hoàng đế yêu thương xem trọng, có thể nói là được muôn vàn sủng ái. Bản thân nàng lại là người ôn hòa rộng lượng, tính tình giáo dưỡng rất tốt, thân là nữ tử không thể tham gia khoa cử, nàng liền tập trung kiến thức của mình, dùng thời gian năm năm viết thành một quyển bút ký, trong đó bao gồm thiên văn, lịch sử, địa lý, Phật học, toán học, thậm chí một số thuật huyền hoàng, sau khi hoàng đế đọc được vô cùng yêu thích, lệnh cho nàng lấy thân phận nữ học sĩ bước vào Hoằng Văn điện, tham dự công tác biên soạn sách sử, vinh quang này một khi truyền ra ngoài liền khiến người người ca ngợi, có thể nói là người duy nhất trong thiên hạ có được ân điển này.
Thấy người xưa nay trầm ổn như An Tiểu Thiều cũng nhìn mình với cặp mắt khác xưa, Hách Liên Tuệ tràn đầy ý cười ngại ngùng: “Bức họa này ta đã tìm hai năm mới tìm được ở một hiệu buôn đồ cổ. Chưởng quầy kia chết sống không chịu bán, ta phải đi lại bảy tám lần, chỉ cầu hắn bán cho ta.”
Lông mày An Tiểu Thiều vẽ nhàn nhạt, đôi mắt thu thủy như có sóng nước lấp lánh, thở dài nói: “Bức họa này ta cũng tìm đã lâu, không ngờ lại có thể nhìn thấy ở đây, đúng là hiếm có.” Nói xong, nàng đưa tay nhẹ nhàng sờ vào cuộn tranh, nghiêm túc hồi tưởng lại, ánh mắt cực kỳ quý trọng.
Nhân lúc An Tiểu Thiều đang đánh giá bức tranh, đại tiểu thư Văn An hầu phủ Tôn Quy Vãn cười nói: “Đại tỷ của ngươi sắp xuất giá nên không ra gặp khách thì không nói, tại sao lại không mời Minh Nguyệt quận chúa đến, để mọi người cùng trò chuyện.”
Hách Liên Tuệ ngẩn người, trên mặt có chút ngượng ngùng: “Ngày thường Tiểu Lâu không thích qua lại với khách lạ, ta sợ tỷ ấy sẽ không thoải mái.”
“Hả, không thích qua lại với người khác, không lẽ là tính tình cổ quái?” Tôn Quy Vãn chớp mắt, tựa như cười mà không cười.
Trâm cài trên đầu Hách Liên Tuệ lấp lánh dưới trăng, sắc mặt lại trắng bệch, vội giải thích: “Tôn tiểu thư đừng hiểu lầm, Tiểu Lâu không phải là người như vậy.”
“Lúc nãy nhìn từ xa thì thấy là một mỹ nhân, còn chưa đến gần, càng không biết lời nói cử chỉ ra sao, không biết là…” Tôn Quy Vãn càng lúc càng hiếu kỳ, chỉ mong Hách Liên Tuệ lập tức mời Giang Tiểu Lâu lại đây.
Tuy Tôn Quy Vãn miệng mồm nhanh lẹ, nhưng xưa nay rất được người yêu thích, nhất thời mọi người đều tán thành. Trong lương đình đang huyên náo, chợt nghe một người nhẹ giọng cười: “Giang Tiểu Lâu tới chậm, xin các vị thứ tội.”
Mọi người giật mình đưa mắt nhìn sang, thình lình thấy một mỹ nhân đứng trước mắt. Gương mặt óng ánh trong suốt, đôi mắt như thủy tinh, như một đóa hoa sen tao nhã, tỏa ra dáng vóc thanh lệ dưới trăng. Vốn dĩ dung mạo cực kỳ điềm đạm, lại có đôi mắt như sóng nước, mang theo ba phần xinh đẹp quyến rũ. Từ khi nàng xuất hiện, ánh sáng hổ phách, ngọc bội phỉ thúy, các tiểu thư thiên kiều bá mị, thậm chí là ánh trăng sáng, giống như đều phải lùi ra phía sau nàng.
Trái tim Hách Liên Tuệ run lên, bàn tay chầm ly rượu lảo đảo, làm cho Dương Ứng Liên tiểu thư phủ Chiêm sự cũng phải hô lên một tiếng, nàng cũng không để ý tới, chỉ nhanh chóng đứng lên nói: “Tiểu Lâu, tỷ đến rồi.”
Giang Tiểu Lâu tươi cười chậm rãi đi vào.
Mọi người phóng tầm mắt nhìn, chỉ cảm thấy ánh trăng đều như lu mờ trước đôi mắt kia, nhưng lại như cách một tầng lụa mỏng, khiến người ta không nhìn thấu hỉ nộ của nàng, nhất thời cũng không biết nên chào hỏi thế nào. Chỉ có Tôn Quy Vãn cười hì hì đứng lên, chủ động nắm lấy tay Giang Tiểu Lâu: “Hôm nay là lần đầu tiên chúng ta gặp mặt, ta ở Văn An hầu phủ, tên Tôn Quy Vãn, từ trước đã nghe đại danh của ngươi hôm nay xem như là được gặp mặt rồi.”
Rõ ràng là chưa từng quen biết, nhưng lại có dáng vẻ thân thiết. Ánh mắt Giang Tiểu Lâu nhàn nhạt đảo qua Hách Liên Tuệ, nụ cười trên mặt càng sâu: “Mọi người vừa nói gì mà vui vẻ vậy?”
Hách Liên Tuệ ho nhẹ một tiếng, đứng dậy nhường chỗ.
Giang Tiểu Lâu chỉ đứng đó không nhúc nhích, Hách Liên Tuệ ở trước mặt mọi người càng tỏ vẻ khiêm tốn nhún nhường, nhưng nàng ta nhường chỗ như vậy, chẳng khác gì làm xấu Giang Tiểu Lâu. Tôn Quy Vãn lưu chuyển sóng mắt, cười duyên dáng: “Ngồi bên cạnh ta đi.” Nói xong, liền kéo Giang Tiểu Lâu ngồi xuống cạnh mình.
Hách Liên Tuệ lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, một lần nữa ngồi vào chỗ cũ.
Giữa ánh mắt hiếu kỳ của mọi người, Giang Tiểu Lâu chỉ lặng lặng nâng chén trà, ánh mắt hơi buông xuống.
Trên tay An Tiểu Thiều vẫn còn cầm bức tranh, bộ dáng không nỡ buông tay, ngay cả đầu cũng không ngẩn lên, nhưng lúc này lại cảm thấy trong lương đình đột ngột yên tĩnh, vừa ngẩn đầu lên đã nhìn thấy Giang Tiểu Lâu ngồi đối diện mình, trên mặt mang theo nụ cười nhàn nhạt, không khỏi đỏ mặt lên, phải dẹp bức tranh sang một bên: “Ngươi xem, đây là trân phẩm Vân Châu quận chúa tìm được, là danh họa của Triêu đại sư Triêu Tông. Ông ấy là danh họa hàng đầu tiền triều, nhưng khi ông ấy mất thì tất cả tác phẩm của ông ấy đều bị thê tử thiêu hết, cho nên những thứ còn lại đều cực kỳ quý hiếm.”
Trên mặt Hách Liên Tuệ mang vẻ tươi cười: “Bức họa này quả thật ta đã tìm rất lâu, chuẩn bị đưa cho phụ thân làm quà mừng thọ. Tiểu Lâu, nghe nói tỷ cũng rất am hiểu đánh giá cổ họa, có thể xem giúp ta không?” Nói thì nói vậy, nhưng giọng điệu của nàng khó che giấu được tia đắc ý, nếu không phải hàng thật thì sao nàng có thể mang ra bêu xấu.
An Tiểu Thiều cười nói: “Triêu đại sư trước kia từng giữ chức Ngự Sử Kiến Châu, phong cách vẽ tranh tươi sáng mãnh liệt. Nhưng đến trung niên vì đường làm quan không thuận lợi, ông ấy từ quan quy ẩn, gửi tình vào sông nước, phong cách cũng từ từ điềm đạm, những thứ vẽ đều là núi non sông suối, hoa lá chim chóc. Nhìn bút lực, phong cách của bức họa này, chắc chắn phải là bút tích của Triêu Tông. Hơn nữa mực này là loại mực Tường Vân mà Triêu Tông yêu thích nhất, đồng thời trên tranh còn có con dấu, từ lời đề tựa cũng có thể thấy là bút tích thật.”
Ánh mắt Tôn Quy Vãn chớp động: “Tranh của Triêu đại sư có thể nói chỉ là một hai bức, nói vậy Vân Châu quận chúa phải ra giá rất cao mới mua được.”
Hách Liên Tuệ cười nhẹ nhàng: “Tiền là việc nhỏ, cái chính là bút tích thật của đại sư rất hiếm có.”
An Tiểu Thiều lưu luyến không rời mà đưa bức tranh qua, ánh mắt Giang Tiểu Lâu chậm rãi lướt trên bức tranh, giọng điệu của nàng nhẹ như mây gió: “Quả nhiên là một bức tranh đẹp.”
Hách Liên Tuệ cũng nhìn chằm chằm ngón tay Giang Tiểu Lâu đang chỉ lên bức tranh, đôi mắt nhẹ chớp, lại cong người sang bên này ôn nhủ hỏi: “Tỷ xem, con hồ điệp này có phải rất sống động?” Nàng vừa vặn dùng thân thể che khuất tầm mắt mọi người, lại rút lấy bức tranh ra khỏi tay đối phương, Giang Tiểu Lâu vừa muốn rút tay về đã nghe “soạt” một tiếng, bức họa lập tức bị xé làm hai nửa.
Tất cả mọi người ngây ra, Hách Liên Tuệ như bị đông cứng, âm thanh run lẩy bẩy: “Tiểu Lâu, sao tỷ có thể…” Nàng như phát hiện mình lỡ miệng, lập tức che miệng lại, dưới ánh trăng gương mặt nàng có vẻ điềm đạm đáng yêu, đôi mắt đầy nước mắt: “Khó khăn lắm ta mới tìm được bức họa này, muốn tặng cho phụ thân làm lễ mừng thọ, bây giờ ta phải nói gì với người đây…”
Mọi người sau khi kinh hoảng thì nhìn về phía Giang Tiểu Lâu, vẻ mặt trở nên khác thường.
“Nếu ngươi có ý kiến gì với Vân Châu quận chúa thì có thể đóng cửa lại nói chuyện, cần gì phải trút giận lên bảo vật.” Nhìn thấy bức họa đẹp như vậy bị hủy, An Tiểu Thiều suýt nữa đã ngất xỉu, nàng không kềm được mà lên tiếng, âm thanh đã hoàn toàn không còn trấn định, trở nên sắc bén như đao. “Họa của Triêu đại sư quý đến cỡ nào ngươi biết không…, chỉ có bề ngoài xinh đẹp, không ngờ lại lại loại nữ tử xấu xa cỡ này.” Chu Tố Tố thiên kim của Bằng Thành tướng quân phủ ăn ngay nói thẳng cũng không kềm được tức giận, cây quạt ngà voi trong tay cũng xiết chặt.
An Tiểu Thiều là vị tiểu thư kiệt xuất nhất ở kinh thành, nếu làm cho nàng ghét thì sau này đừng hòng đặt chân ở kinh thành. Tiểu Điệp ở phía sau nhìn thấy rất rõ, rõ ràng là Hách Liên Tuệ cố ý giật bức tranh, mới khiến nó bị rách. Nàng tiến lên một bước, không kềm được nói: “Vân Châu quận chúa, rõ ràng là ngài.”
Gương mặt mảnh mai của Hách Liên Tuệ đầy nước mắt: “Cũng do ta không tốt, để các vị tỷ tỷ kinh hoảng rồi.”
An Tiểu Thiều nhíu mày, nghiêm nghị nói: “Bức họa này ngươi khó khăn lắm mới tìm được, lại bị người ta phá hủy ngay trước mặt, người cần xin lỗi phải là người khác mới đúng.” Ánh mắt của nàng sắc như dao lướt qua Giang Tiểu Lâu, nếu là người nhát gan chỉ sợ đã phải khóc tại chỗ.
Tất cả mọi người không vui nhìn Giang Tiểu Lâu, nếu nàng không có lời giải thích hợp lý, đời này sẽ không có ai gửi thiếp mời cho nàng nữa. Bị các danh môn thục nữ bài trừ, nếu Khánh Vương phi biết được sợ là sẽ ngất đi. Giữa ánh mắt khiển trách của mọi người, Giang Tiểu Lâu chỉ nhìn một chút, bình tĩnh nói: “Chẳng qua chỉ là một bức tranh giả, các vị cần gì phải lo lắng như vậy.”
“Cái gì? Tranh giả?”
Tất cả mọi người đều trợn mắt lên, Hách Liên Tuệ giật nảy mình vội vàng nói: “Tiểu Lâu, đây là bút tích thực. Dù sao cũng là đồ vật của ta, chúng ta là người một nhà, làm hỏng cũng sẽ không bắt tỷ bồi thường, không thể ngang ngược nói nó là…”
“Một bức họa đẹp bị hủy thì cũng hủy rồi, xin lỗi một câu là được, chúng ta cũng không ai bám chặt lấy chuyện này không buông, lại còn dám nói là tranh giả, nhân phẩm cỡ này đúng là ác liệt đến cực hạn.” Chu Tố Tố bỗng nhiên đứng dậy, gương mặt trắng nõn tức giận đến đỏ rực, dĩ nhiên là rất căm ghét loại người trốn tránh trách nhiệm này. Với thân phận đại gia tiểu thư của nàng mà nói ra những lời này, có thể thấy được là vô cùng tức giận.
Tất cả mọi người đều cười lạnh xem kịch vui, Giang Tiểu Lâu nhẹ nhàng nhặt hai nửa bức tranh lên, cười điềm đạm: “Bức họa này nét bút rất mỏng, sắc điệu phóng túng, so với các tác phẩm vào lúc cuối đời của Triêu Tông đại sư, toàn toàn không phù hợp.”
An Tiểu Thiều nhíu mày, không tự chủ được mà cãi lại: “Khi Triêu đại sư về già đã gửi tình vào thiên nhiên, phong cách rất gần gũi với tự nhiên, nhưng mỗi một người khi vẽ tranh đều để cho tâm trạng ảnh hưởng tới phong cách, cho dù phong cách có nhất thời thay đổi cũng không thể chứng minh được cái gì. Hơn nữa, trên tranh có năm loại con dấu, những con dấu này đều được ghi chép trog điển tịch. Về những con dấu này, ta tuyệt đối sẽ không nhìn lầm.”
Tất cả đều là thiên kim danh môn, chưa từng đối chọi gay gắt như vậy, một khi An Tiểu Thiều đã giữ vững lập trường thì chắc chắn tất cả mọi người sẽ hùa nhau tấm công, vì ai cũng sẽ tình nguyện ra sức lấy lòng thiên kim An phủ, đến khi đó Giang Tiểu Lâu sẽ trở thành cái bia ngắm của mọi người, cho dù nàng chỉ vô tình cũng sẽ biến thành tội ác tày trời. Đặc biệt là ngày thường tính khí An Tiểu Thiều ôn hòa, khi đã khẳng định lập trường thì cũng không phải người hồ đồ, đã từng có một vị thiên kim phủ Học sĩ phạm vài kiêng kỵ của nàng, đã bị đuổi ra khỏi những cuộc giao tế ở kinh thành, có thể thấy được sức ảnh hưởng của An Tiểu Thiều ở đây. Bây giờ rõ ràng Giang Tiểu Lâu đã phạm lỗi, lại còn kiếm cớ, chuyện làm lớn đến mức này cũng quá mất mặt rồi.
Tôn Quy Vãn tằng hắng một cái: “Được rồi, việc này bỏ qua đi, hôm nay chúng ta đến đây làm khách, cần gì làm khó coi như vậy. Minh Nguyệt quận chúa, ngươi xin lỗi Vân Châu một cái là được rồi, cố chấp như vậy người khác sẽ nghĩ về ngươi thế nào chứ?”
Hách Liên Tuệ khẽ cắn răng, gương mặt lúng túng: “Chư vị xin đừng làm khó Tiểu Lâu, tỷ ấy cũng không cố ý…” Nàng càng khiêm tốn khoa dung, càng làm nổi bật sự cay nghiệt lạnh lùng của Giang Tiểu Lâu.
“Giang Tiểu Lâu, Vân Châu quận chúa hiểu được đại nghĩa như vậy, còn không mau xin lỗi.” Chu Tố Tố lạnh lùng nói, xưa nay nàng thân thiết với Hách Liên Tuệ, dĩ nhiên càng thấy Giang Tiểu Lâu chướng mắt, cho nên thái độ rất hùng hổ.
Giang Tiểu Lâu không nhìn nàng một cái, chỉ hời hợt nói: “Xin mọi người nhìn kỹ bức họa này, lời đề tự là một bài thơ, có viết năm chữ “Tặng bạn Giang Ninh Viễn”.
“Không có gì lạ, vì đây là bức tranh vẽ tặng bằng hữu.” An Tiểu Thiều không chút do dự mà nói, nàng là tài nữ đương đại, dĩ nhiên không thể phán đoán sai lầm.
Giang Tiểu Lâu khẽ lắc đầu: “Giang Ninh Viễn quả thật là bằng hữu từ nhỏ của Triêu Tông đại sư, nhưng khi Triêu Tông đại sư ba mươi tuổi, hai người phát sinh mâu thuẫn, từ đây Triêu Tông đại sư tránh gặp mặt, Giang Ninh Viễn tới cửa mấy lần đều bị cự tuyệt ngoài cửa. Thử hỏi đến khi Triêu Tông đại sư tuổi già lại tha thứ cho ông ta?”
“Người lúc còn trẻ kiêu căng tự mãn, tính khí quật cường, đến khi già sẽ chuyển biến tâm tư, càng không cần nói đến hai người có tình nghĩa từ nhỏ.” Vẻ mặt An Tiểu Thiều cực kỳ nghiêm túc.
Giang Tiểu Lâu nghe xong lời này chợt mỉm cười: “Nếu chỉ là bất đồng quan điểm thì cũng thôi, Giang Ninh Viễn từng lấy tranh của Triêu Tông đại sư bán cho người từng hãm hại đại sư bị lưu đày, chính là đại tham quan Nghiêm Lâm. Bỏ mặc đạo nghĩa chân chính, tham lam lợi ích, xin hỏi một nhất đại tông sư như Triêu Tông sao có thể tha thứ cho người thấy lợi quên nghĩa như vậy?”
“Nếu ông ta không thể vẽ tranh tặng Giang Ninh Viễn, vậy có khả năng bức tranh này là giả.” Tôn Quy Vãn lấy làm kinh hãi, không khỏi mở miệng nói.
Mọi người nhất thời kinh ngạc nói không ra lời, gương mặt Hách Liên Tuệ càng trắng bệch, nàng tuyệt không thể ngờ Giang Tiểu Lâu có bản lãnh giám định thật. Nói đúng ra, là các nàng quá coi thường Giang Tiểu Lâu, nàng là chủ tiệm đồ cổ, sao có thể không biết giám định tranh, càng không cần nói chuyện đọc nhiều sách vở, đặc biệt là những chuyện dã sử, những cố sự này đều thuộc làu làu. An Tiểu Thiều nghe thấy lời ấy, đột nhiên nhớ đến mình đã đọc qua ghi chép như vậy trong một quyển du ký từ nhiều năm về trước, không khỏi đỏ mặt lên, lúc nãy nàng vì quá hưng phấn khi thấy tranh của Triêu Tông, dĩ nhiên quên mất điểm quan trọng nhất này, nhưng mà…
“Những gì ngươi nói chỉ là suy đoán, tranh này chưa hẳn đã là giả.”
“An tiểu thư nói không sai, những thứ này đều là suy đoán của ta, nhưng tranh thật lại đang nằm ở tiệm đồ cổ của ta, bởi vì tranh này vô giá nên vẫn chưa bán được, làm sao ta nhìn sai được? Chỉ có điều trên bức tranh thật không hề có câu viết đề tặng cho ai đó…” Giang Tiểu Lâu ôn hòa nhã nhặn, lời nói lại như một thanh dao sắt, đâm vào trái tim đang đập loạn nhịp của Hách Liên Tuệ.
Trên mặt An Tiểu Thiều có chút ngượng ngùng, nếu đây là tranh giả thì Giang Tiểu Lâu cũng không cần phải xé rách nó, xem ra đây đúng là chuyện hiểu lầm. Nghĩ đến lúc nãy mình đối chọi gay gắt với Giang Tiểu Lâu, nàng có chút mất mặt, đôi môi đỏ hết đóng rồi mở, rõ ràng là không nói nên lời.
Giang Tiểu Lâu thấy rõ sự lúng túng của đối phương, chỉ thoải mái cười: “Bây giờ ai ai cũng biết định giá danh họa, nhưng lại chỉ thích cho ra vẻ, người thật lòng yêu thích tranh như An tiểu thư đúng là hiếm có.” Nàng nói đến đây, như có như không nhìn Hách Liên Tuệ một chút, nụ cười càng sâu: “An tiểu thư vì một bức họa không thuộc về mình mà có thể tức giận như vậy, tất cả đều xuất phát từ lòng công bình, Tiểu Lâu vô cùng bội phục. Nếu thật lòng yêu thích bức họa này, ngày mai ta sẽ lấy bức tranh thật đưa qua cho ngươi.”
Trong lòng An Tiểu Thiều vui mừng, mặt ngày càng đỏ, có chút do dự nói: “Như vậy thật ngại quá, lúc nãy ta đã hiểu lầm ngươi.”