Hách Liên Thắng trấn an được Tả Tuyên xong liền quay ra cửa, đi thẳng đến Thu Hà Viện của Đan Phượng quận chúa. Tì nữ thấy hắn đi vào vội vã cung kính cúi xuống thỉnh an, hắn lạnh lùng hỏi: “Tiểu thư đâu?”
Tì nữ vội nói: “Tiểu thư ở trong phòng.”
Hách Liên Thắng hừ lạnh một tiếng, xốc màn che lên đi vào phòng, trong phòng sáng sủa, Hách Liên Tiếu đang tỉ mỉ ngồi thêu cái gì đó.
“Muội còn có tâm trạng thêu?” Âm thanh Hách Liên Thắng càng lạnh hơn.
Nghe xong lời này Hách Liên Tiếu sợ hết hồn, ngẩn đầu lên thấy là hắn, trong lòng thầm nghĩ không vui, nhưng cũng vội vàng đứng lên nghênh tiếp: “Nhị ca, sao huynh lại đến đây?”
Ngày thường Hách Liên Thắng bận việc bên ngoài, hiếm khi đến chỗ nàng. Nụ cười của hắn lạnh lùng, giọng điệu cũng không còn giả vờ tình cảm như lúc nói chuyện với Tả Tuyên, hắn nói thẳng: “Chẳng qua ta đến thăm muội muội của mình thôi, không được sao?”
Hắn đi tới trước khung thêu, cúi đầu sờ sờ đoạn gấm đỏ được dệt nổi, trước vạt áo thêu một khóm hoa hải đường rất lớn, giữa mỗi đóa hoa đều được khảm một viên trân châu chói mắt, viền cổ và ống tay áo có hình sóng nước xa hoa, tất cả những phương pháp thêu như Linh châm, Đinh châm, Bàn kim lập thể… đều được vận dụng trên chiếc áo cưới này, có thể thấy người thêu áo gần như đã trút hết tâm huyết vào đây.
“Áo cưới này thật đẹp, nghe nói trân châu này đều do Khánh Vương phi đưa đến.”
“Phải, trân châu này màu sắc êm dịu, từng viên tròn trịa, kích cỡ như nhau, đúng là hiếm có…” Âm thanh Hách Liên Tiếu mang theo sự hài lòng.
“Nhiều ngày không gặp, bản lĩnh nhận giặc làm mẹ của muội muội thật tiến bộ.” Hách Liên Thắng vuốt nhẹ chiếc áo, vẻ mặt quái lạ.
Hách Liên Tiếu nghe có chút không đúng, ý cười trên mặt nhạt dần: “Nhị ca có ý gì?”
Đáy mắt Hách Liên Thắng nhiễm một tầng sương đậm: “Mẫu thân chết thảm, muội lại có thể không đỏ mặt mà nhận đồ của kẻ thù cho, còn yên lành ngồi ở đây thêu đồ cưới, chờ đến khi muội làm hoàng tử phi rồi, chỉ sợ không nhớ nổi còn có người huynh trưởng này.”
Hách Liên Tiếu giật mình trong lòng, vành mắt đỏ lên, nàng nhìn Hách Liên Thắng, than thở: “Nhị ca, huynh đừng nói vậy.”
Hách Liên Thắng càng nhìn đóa hải đường nở rộ kia càng tức giận, lại rút chủy thủ bên hông ra, đâm thẳng vào khung thêu một cái. Vốn dĩ áo cưới đã hoàn thành lập tức rách nát.
Trong nhát mắt Hách Liên Tiếu hét lên một tiếng, vồ tới ôm lấy tay hắn, ngón tay dùng sức đến trắng bệch: “Nhị ca, đừng mà, đừng mà, áo cưới này muội đã làm suốt một năm, suốt một năm đó. Huynh tức giận thì đánh muội mắng muội cũng được, sao lại hủy đi tâm huyết của muội.”
Hách Liên Thắng xoay đầu lại, đôi mắt nham hiểm nhìn nàng chằm chằm: “Ta chỉ muốn nói với ngươi, cho dù ngươi trở thành Tam hoàng tử phi cũng không thể thay đổi thân phận thứ xuất của chúng ta.”
“Thứ xuất thì đã sao. Nhị ca, bây giờ muội sắp xuất giá, tuyệt đối không thể xảy ra chuyện gì.” Hách Liên Tiếu nhìn áo cưới bị hủy mà lệ rơi cuồn cuộn, buông Hách Liên Thắng ra, ôm chặt áo cưới lên, bộ dáng vô cùng đau lòng, thậm chí còn có chút tức giận.
“Ngươi chỉ nghĩ đến ngươi.” Hách Liên Thắng cay nghiệt nói: “Ngươi không biết mẹ chết như thế nào sao? Bà rơi vào hố phân, khắp người đều bẩn thỉu. Khi thu xác cho bà, trong mũi, trong miệng, thậm chí trong bụng cũng có phân, có biết trong lòng ta đau khổ đến mức nào không. Bà ấy là mẹ ruột của chúng ta, không lẽ ngươi không đau lòng chút nào, chỉ biết nghĩ đến chuyện thành thân sao?”
Hách Liên Tiếu ôm áo cưới mà tim đau như bị dao cắt, chiếc áo cưới này đã được nàng trút vào bao nhiêu tâm huyết, vì tìm được trân châu thích hợp nàng cũng hao phí không biết bao nhiêu tâm tư, khó khăn lắm mới tìm được 108 hạt trân châu cùng kích cỡ ở chỗ Vương phi, phối hợp với tay nghề thêu tỉ mỉ của mình, đến khi xuất giá mặc vào nhất định sẽ xinh đẹp xuất chúng, khiến cho người người khuynh đảo, nhưng trong nháy mắt tất cả tâm huyết đều tan thành mây khói, trong lòng nàng như đang chảy máu. Nhưng Hách Liên Thắng là ca ca ruột của nàng, trong lòng nàng có ôm hận cũng không dám thể hiện ra ngoài mặt, chỉ thê thảm vô cùng: “Mẫu thân sơ sẩy một bước mà thua cả bàn cờ, trách được ai chứ? Nếu bây giờ muội manh động, chỉ sợ Vương phi sẽ vu cho muội tội không tuân thủ quy củ mà làm hỏng hôn sự của muội. Từ nhỏ muội biết mình là thứ xuất, để có thể nổi bật hơn người đã bỏ ra không biết bao nhiêu công sức, sau này khó khăn lắm phụ thân mới định được mối hôn sự này cho muội, mắt thấy mộng đẹp sắp thành rồi, sao nhị ca có thể phá hỏng đại sự của muội.”
Hách Liên Tiếu tuy là con của Khánh Vương nhưng dù sao cũng là thứ xuất. Thuận Như Ý không biết đã dùng bao nhiêu thủ đoạn mới thuyết phục được Khánh Vương đi cầu xin được mối hôn nhân này với hoàng đế. Hách Liên Tiếu trèo cao lên Tam hoàng tử, quả thật là ngày mong đêm ngóng đến ngày xuất giá. Trong hình hình này, dĩ nhiên nàng phải lo lắng không ngừng, cẩn thận từng ly từng tí, chỉ sợ có người quấy rối vào giờ phút mấu chốt này. Nếu hại nàng không thể gả cho Tam hoàng tử, thì ai sẽ phụ trách nửa đời còn lại của nàng?
Hách Liên Thắng giận dữ: “Cho dù như vậy, sao ngươi có thể không nghĩ đến mối thù của mẫu thân?”
“Muội có nói không báo thù sao, chỉ là bây giờ đang ở thời khắc quan trọng, vì hôm nay chúng ta đã bỏ ra bao nhiêu công sức, sao có thể bỏ cuộc? Nhị ca, huynh là người hiểu muội nhất, vì đạt được địa vị quyền thế như hôm nay, huynh thậm chí phải cưới một nữ nhân như vậy, sao hôm nay lại chỉ trích muội?” Hai mắt Hách Liên Tiếu đỏ chót, nước mắt ròng ròng ướt đẫm cả vạt áo.
Hách Liên Thắng nhất thời yên lặng, trừng mắt nhìn nàng nói không ra lời.
Hách Liên Tiếu thấy sắc mặt đối phương trắng bệch, hiển nhiên cũng đang rất tức giận, trong lòng khẽ động, hàng mi dài buông xuống, thể hiện vẻ đáng thương: “Nhị ca, xem như huynh tội nghiệp muội đi, đừng trách tội muội. Chúng ta là huynh muội ruột, sao có thể trách móc lẫn nhau, khiến cho người ngoài chiếm lợi ích chứ?”
Hách Liên Thắng không nói gì nữa, chỉ từ từ ngồi xuống, tức giận trên mặt cũng từ từ biến mất.
Hách Liên Tiếu thấy có cơ hội, lập tức ôn nhu nói: “Nhị ca đến vội vàng, chắc còn chưa ăn gì?” Nói xong nàng ra hiệu với tì nữ: “Còn không mau chuẩn bị.”
Tì nữ nhanh chóng mang một khay cơm vào, sau đó nhẹ nhàng dọn thức ăn ra. Hách Liên Thắng nhìn lên, thấy cả bàn ăn chỉ có vài miếng thịt, xem ra vô cùng nhạt nhẽo.
Sắc mặt Hách Liên Thắng âm trầm: “Chuyện này là sao?”
Hách Liên Tiếu tỏ vẻ oan ức: “Nhị ca thật cho rằng Vương phi tốt với muội sao, chẳng qua đó là làm ra vẻ cho người ta nhìn thôi. Huynh toàn ăn ở bên ngoài nên không biết, Vương phi nói tính tình Thuận di nương xa hoa, vung tay quá trán, các viện đều phải lấy đó làm gương, cắt giảm chi phí, dĩ nhiên muội cũng phải chịu theo… oan ức này cũng không có chỗ để nói.”
Cơm nước bày ra đó, Hách Liên Thắng không hề động đũa, hắn nghe Hách Liên Tiếu nói xong, chậm rãi đứng lên nói: “Tường đổ mọi người đẩy, đúng là danh ngôn ngàn đời.”
Hách Liên Tiếu nhẹ thở dài: “Nhị ca hiểu là tốt rồi, chờ sau khi muội xuất giá, nhất định có thể chi phối Tam hoàng tử, đến khi đó…”
“Không, quá muộn rồi.” Một Hách Liên Thắng bình tĩnh cơ trí trong lúc này như có một ngọn lửa cháy hừng hực trong lòng.
“Nhị ca, huynh muốn làm gì?” Hách Liên Tiếu cố ý di dời cơn thịnh nộ của Hách Liên Thắng, lại nhạy cảm phát hiện sự thay đổi của đối phương, trong lòng dâng lên một tia bất an.
Hách Liên Thắng từ từ nở nụ cười, nụ cười kia rất quỷ quyệt, khiến người ta không dám nhìn: “Muội muội, ta có cách khiến Giang Tiểu Lâu thân bại danh liệt, từ đây cút khỏi Khánh Vương phủ. Không có ả chống đỡ, Vương phi chẳng qua chỉ là một bức tượng đất, hiểu chưa?”
Hách Liên Tiếu thấy Hách Liên Thắng mặt mày âm trầm, không tự chủ được mà thấy lo lắng.
Thấy mặt mày nàng trắng bệch, Hách Liên Thắng chỉ cười: “Bệ hạ thích nhất xem hí kịch, rất thích những con hát ưu tú, Vương chiêu nghi, Triệu mỹ nhân trong cung cũng từ đó mà ra. Cho nên phụ thân đã cố ý chọn một gánh gát, tìm được một số nữ tử xinh đẹp đem về giáo dục ti mỉ, chỉ chờ bọn họ được đưa vào cung cho bệ hạ sủng ái. Trong số đó có một cô nương tên là Mặc Ngọc, đang tuổi xuân thì, thông minh sáng láng, còn có giọng nói rất ngọt ngào, từ nửa năm trước đã nổi tiếng khắp nơi, cô ta được phụ thân mua về, trở thành viên ngọc sáng nhất trong đoàn hát. Từ lâu phụ thân đã bẩm báo lên bệ hạ, nửa tháng sau sẽ đưa gánh hát vào cung, dựa vào bản lĩnh của Mặc Ngọc, nhất định sẽ được bệ hạ sủng ái…
Hách Liên Tiếu càng nghe càng kinh hồ bạt vía, không hiểu vì sao Hách Liên Thắng lại đột nhiên nhắc đến Mặc Ngọc này.
Hách Liên Thắng nhìn muội muội mình, nụ cười càng sâu: “Muội yên tâm, ta sẽ không làm ảnh hưởng hôn sự của muội, chẳng qua ta chỉ nhân dịp sinh thần của phụ thân, tặng cho Giang Tiểu Lâu một món quà lớn.”
Thời gian thấm thoát thoi đưa, rất nhanh đã đến sinh thần của Khánh Vương. Trước cửa vương phủ xe ngựa huyên náo, người đến người đi. Để mừng thọ Khánh Vương, trong phủ khắp nơi đều treo đèn lồng đỏ, bấc đèn còn chế tác thành hình mẫu đơn phú quý, sau khi thắp lên, cả vương phủ đều mang một màu đỏ chói mắt, sáng như ban ngày.
Theo thông lệ, người hầu đứng ở cửa lớn quất một roi dài, tiếp theo là đủ loại pháo hoa liên tiếp được bắn lên, từng tia sáng nối tiếp nhau không rời.
Khánh Vương phi một thân hoa phục đứng ở hành lang, tươi cười chỉ cho Giang Tiểu Lâu xem: “Đây là Phượng xuyên mẫu đơn, đó là Pháo đèn, còn có Ngọc lạc ngân bàn.”
Giang Tiểu Lâu gương mắt nhìn, toàn bộ chân trời đều được thắp sáng đến rạng rỡ.
“Mẫu thân, pháo hoa này thật dep.” Nàng không tự chủ được mà nói.
“Là một tay An Hoa quận vương phi chuẩn bị.” Không biết Khánh Vương phi nghĩ đến cái gì, sắc mặt chậm rãi chìm xuống.
Đôi mắt của Giang Tiểu Lâu được ánh pháo hoa chiếu rọi, từ từ chuyển tới hai cha con đang đứng ở hành lang đối diện. Khánh Vương đứng ở vị trí trung tâm các nam khách, trên mặt là nụ cười thỏa mãn, mà Hách Liên Thắng thân thể như ngọc, trên mặt mang theo nụ cười đang đứng bên cạnh.
Hôm nay là tiệc mừng thọ Khánh Vương, từ sáng sớm hoàng đế đã triệu hắn vào cung, ban thưởng rất nhiều lễ vật, còn đích thân đề một tấm biển cho hắn, trong lòng Khánh Vương càng thêm vui sướng. Giờ khắc này thấy Hách Liên Thắng đứng cạnh mình, bộ dáng ngọc thụ lâm phong, anh tuấn tiêu sái, Khánh Vương khẽ gật đầu, lại liếc mắt nhìn Hách Liên Nhạc đang trốn phía sau đám đông, bộ dạng rụt rè nhút nhát, sắc mặt lại chìm xuống. Hách Liên Nhạc thân là thế tử vương phủ, đúng là khiến người ta quá thất vọng. Nếu Hách Liên Thắng là con của Vương phi thì hôm nay đã rất xứng đáng trở thành thế tử, đâu đến nỗi…
Hách Liên Thắng nhìn sắc mặt Khánh Vương, giả vờ như không biết mà nói: “Nhi tử có lễ mừng thọ muốn tặng cho phụ thân.”
“Hả, lễ vật gì?” Nụ cười của Khánh Vương càng thêm vui mừng.
Đứng cách đó không xa, Thanh Nguyên quận vương Hách Liên Thái nghe vậy, trên mặt chậm rãi hiện lên nụ cười trào phúng. Gần đây chuyện trong phủ hắn đều nhìn thấy hết, đầu tiên là Thuận phi bị giáng cấp liên tiếp, còn Giang Tiểu Lâu thì con đường rộng mở, bây giờ rõ ràng An Hoa quận vương ngồi không yên rồi. Được, vở kịch này càng diễn náo nhiệt thì hắn càng vui mừng. Tốt nhất là làm đến trời long đất lở, kinh thiên động địa.
Hách Liên Thắng lấy ra một cái hộp gấm trước mặt mọi người, cung kính đưa đến tay Khánh Vương: “Mời phụ thân xem.”
Trong hộp chứa một viên dạ minh châu, khi mở hộp mọi người liền cảm thấy trước mắt sáng lên, liền dồn dập xúm lại. Hách Liên Thắng mỉm cười giới thiệu: “Viên ngọc này có thể tách làm hai, khi hợp lại thì tạo thành một khối cầu, khi tách ra thì hai khối ngọc sẽ mất ánh sáng, còn hợp lại…” Nói xong, hắn chủ động đưa tay ra kết hợp hai mảnh ngọc lại với nhau, không ngờ viên dạ minh châu nhìn như bình thường này lại phát ra ánh sáng màu xanh lục, chiếu rọi mọi thứ trong khoảng cách một trăm bước chân.
Khánh Vương cười như nở hoa, lớn tiếng nói: “Hay, hay, quả nhiên là bảo bối.”
Mọi người đều tán dương Hách Liên Thắng có lòng, Hách Liên Thắng tươi cười tỏ vẻ khiêm tốn, hoàn toàn không lộ ra bộ dáng đắc ý. Giang Tiểu Lâu nhìn ở trong mắt, không khỏi khẽ cười.
“Gần đây phu thê An Hoa quận vương hình như không còn đối chọi nhau như trước nữa…” Khánh Vương phi dĩ nhiên cũng chú ý tới động tĩnh bên kia, theo bản năng mà lên tiếng.
“Đúng vậy, mẫu thân nói không sai, có lẽ An Hoa quận vương hối cải rồi nên được quận vương phi tha thứ. Dù sao nữ tử trên đời ai cũng chỉ mong được một nhân duyên tốt, nếu lãng tử hồi đầu…” Giang Tiểu Lâu nói một nửa, hàng mi dài chớp chớp, nụ cười trên môi càng sâu hơn.
Hậu viện, Mặc Ngọc dẫn tì nữ lặng lẽ đi ra khỏi viện, giờ khắc này tiền viện huyên náo, các chủ tử đều đang chiêu đãi khách mời, không ai chú ý đến một con hát lặng lẽ đi ra từ phía sau. Nàng dẫn theo tì nữ đi tới hoa viên, nhìn thấy trong chòi nghỉ mát bên cạnh hòn giả sơn có một nam tử cường tráng đang ngồi một mình, chính là hộ vệ đắc lực bên người Minh Nguyệt quận chúa, Sở Hán.
Sở Hán theo Giang Tiểu Lâu đã lâu, ngày thường không qua lại với ai, lúc không có gì làm thì chỉ ngồi ở chòi nghỉ mát, yên lặng không một tiếng động như một bức tượng. Vị trí này có lợi nhất, có thể mắt nhìn bốn phương tai nghe tám hướng, tất cả những người ra vào hoa viên đều bị hắn quan sát. Trước kia hắn thường không xuất hiện trắng trợn, chỉ lặng lẽ ẩn nấp trong bóng tối, có hộ vệ vương phủ không phục muốn đánh lén hắn, ai ngờ vừa nhảy lên đầu tường liền bị hắn phun một hớp nước trà từ cách xa ba trượng làm cho té xuống đất, suýt nữa gẫy cả lưng. Khi có nhiều chuyện xảy ra, Giang Tiểu Lâu liền dặn Sở Hán ngồi ở nơi dễ nhìn thấy, bất kể là thích khách hay là người muốn so chiêu, cứ trực tiếp chấp nhận là được. Lâu dần, mọi người cũng biết rõ hán tử này võ công không hề tầm thường.
Bốn phía vô cùng yên tĩnh, tất cả tì nữ hạ nhân đều đi đến tiền viện đón khách, ánh mắt Mặt Ngọc nhìn chằm chằm Sở Hán, bên môi nở một nụ cười sâu xa, đưa tay lên vuốt tóc lập tức lộ ra biểu hiện giật mình, vội dặn dò tì nữ: “Hình như ta đã làm rơi cây trâm ngọc bên hồ, mau đi tìm cho ta.”
Tì nữ kia chấn động, vội đáp: “Vâng, nô tì đi ngay.”
Mặc Ngọc thấy tì nữ rời đi, nụ cười trên mặt càng sâu hơn. Nàng trực tiếp đi đến bậc thang, đột nhiên cố ý trượt chân, kêu ôi chao một tiếng. Sở Hán nghe tiếng động tự nhiên giật mình, tay sờ lên thanh đao trên eo liền lao ra chòi nghỉ mát, thấy một nữ tử xinh đẹp ngã ở bậc thang, sắc mặt hơi đổi: “Xảy ra chuyện gì?”
Mặc Ngọc nước mắt như mưa: “Chân của ta… bị trặc rồi. Làm phiền vị đại ca này dìu ta đến chòi nghỉ mát, tì nữ của ta sẽ đến ngay.”
Tiệc rượu bên ngoài đang lên đến lúc cao trào, mọi người cụng ly cười nói vui vẻ. Vương học sĩ còn nhân lúc Khánh Vương cao hứng, dò hỏi việc hôn sự của Minh Nguyệt quận chúa. Vốn dĩ mọi người cũng không thích xuất thân thương hộ của Giang Tiểu Lâu, nhưng nay nàng được Hoàng hậu nương nương ưu ái, tất cả đã khác xưa.
Khánh Vương nghe người khác nhắc đến Giang Tiểu Lâu, cũng không còn có vẻ chán ghét như vậy, gần đây Khương phu nhân thủ thỉ bên tai hắn không ít, để hắn mơ hồ không còn oán trách Giang Tiểu Lâu nữa. Chẳng qua chỉ là một nữ tử thương hộ, có thể có tâm cơ cỡ nào chứ, nếu nàng ta có thể giúp mình chăm sóc Vương phi, giúp nhà này được sóng êm gió lặng, vậy thì cũng không cần phải hà khắc quá. Cho nên khi Vương học sĩ nhắc đến chuyện thành thân của Giang Tiểu Lâu, hắn không khỏi cười nói: “Việc này ta còn phải bàn lại với Vương phi, các ngài cũng biết, Vương phi xem đứa nhỏ này như là bảo bối, sợ là không đành lòng.”
Vương học sĩ nghe vậy không khỏi cười to: “Đúng đúng, Vương gia vẫn nên bàn lại với Vương phi, Minh Nguyệt quận chúa này xinh đẹp như vậy, lại được Hoàng hậu nương nương ưu ái, việc thành thân dĩ nhiên không thể qua loa.”
Câu nói này đã thức tỉnh Khánh Vương, hắn vội vã gật đầu: “Đúng, dù sao con bé cũng hay ra vào cung đình, Hoàng hậu nương nương rất thích nó, sau này xuất giá sợ là nương nương sẽ làm chủ hôn nữa.”
Mọi người nghe vậy không khỏi sáng mắt lên, tuy rằng An Hoàng hậu không có con, nhưng bệ hạ rất kính trọng bà, An thị lại là đại gia tộc số một số hai, có thể thân cận với Hoàng hậu nương nương đúng là chuyện cầu còn không được. Trước kia có người chỉ nhờ cưới được cung nữ bên người Hoàng hậu mà như cá chép hóa rồng, đưa tới vô số người đố kỵ, càng khỏi nói Giang Tiểu Lâu có phong hào quận chúa. Dĩ nhiên, những trưởng tử nhà quyền quý sẽ không chọn một thê tử như nàng, nhưng còn con thứ thì… Tính đến lợi ích thì cưới nàng đúng là chuyện rất có lời. Thế là người đến lập quan hệ với Khánh Vương càng nhiều, người dò hỏi thân thế tính tình Giang Tiểu Lâu càng nhiều hơn, gần như khiến Khánh Vương không trả lời nổi.
Từ đầu tới cuối, Hách Liên Thắng chỉ lẳng lặng ngồi nghe mọi người nói chuyện, bên môi ngậm lấy ý cười, ánh mắt xuyên thẳng qua đám người, nhìn về Giang Tiểu Lâu đang ngồi bên cạnh Khánh Vương phi, đôi mắt đen kịt mang theo vài tia âm hiểm.
Giang Tiểu Lâu, ngày tháng tốt đẹp của ngươi sắp kết thúc rồi.