Cái lỗ nhỏ đang cắn nuốt ngón tay của hắn, vừa nãy còn khô ráo bây giờ lại bắt đầu tiết ra thứ nước dịch trong suốt.
Tử Vũ cảm thấy vi diệu khó tả, hoàn toàn bị hút vào. Ngoài luyện võ, hắn cũng là người đọc sách, mấy thứ sách cấm thư sinh thỉnh thoảng bí mật truyền cho nhau hắn cũng từng bị dụ xem cùng. Trong lòng hắn đã luôn luôn có nàng, cho nên, hắn không phải chưa từng nghĩ đến nàng khi đọc những cuốn sách cấm kia.
Tử Vũ làm quan, lăn lộn trong vũng lầy quyền thế và phe phái ở kinh thành. Cho dù hắn chỉ mới mười tám tuổi, nhưng hắn đã bắt đầu học tiến học lùi, trở nên sành sỏi hơn, trưởng thành hơn mấy người cùng trang lứa.
Hắn rõ ràng đã học được sự kiên nhẫn, không nóng nảy như Lăng đệ của hắn. Cho dù hắn thích nàng đến mấy thì cũng phải để sau khi cả hai thành hôn, sau đó động phòng mới làm chuyện thân mật này.
Song bây giờ tất cả đều bị hắn vứt hết ra sau đầu…
Ngón tay của Tử Vũ bất giác chọc ngoáy vào trong sâu hơn.
Cảm giác thật quá kì dị, Kiều Ly không thể tự giải thích được tình trạng của bản thân. Nàng mất tự chủ vì hành động của Tử Vũ, lưng nàng ưỡn cong trên giường, chân tay nàng hoàn toàn mềm oặt ra không thể cử động theo ý mình.
Ngón tay của Tử Vũ dường như có phép màu nào đó, trong lỗ nhỏ ở giữa hai chân nàng, khuấy động liên tục sau đó bắn ra một cảm giác tê tê truyền đi khắp toàn bộ cơ thể của nàng. Thân thể của nàng đang dần nóng lên, sôi trào thứ nhục cảm khác thường.
“Tử Vũ…”
Kiều Ly khó khăn cử động, cố gắng chụp lấy bàn tay xấu xa của hắn, nàng không thể ngoan ngoãn để hắn làm càn nữa. Đôi mắt của nàng ứa ra một tầng sương nước, long lanh đáng thương nhìn hắn. Gọi cả tên hắn để mà cầu xin.
Tử Vũ lúc này mới ngẩng đầu lên nhìn nàng. Là lỗi của hắn, hắn thất bại trong chuyện kiềm chế với nàng. Đôi mắt đen lóe lên một tia hối hận, tự phỉ nhổ chính mình. Một tay Tử Vũ đưa lên trên khuôn mặt nàng, khẽ lau hạt châu sắp rớt ra khỏi khóe mi nàng.
Mặt trời ngả dần về hướng tây. Nắng chiều xiên vào trong phòng, ánh sáng nhàn nhạt hắt qua khung cửa sổ giấy kia lại giống như sương khói. Không khí căn phòng hoàn toàn trở lên mờ ám. Kiều ly ngả người ở trên giường, y phục ướt đẫm làm cơ thể nàng lộ ra đường cong mềm mại, thân thể yêu kiều dưới ánh sáng mập mờ lay động trong mắt hắn.
Bàn tay của hắn đã ướt đẫm mật dịch, một tầng nước nhớp nháp theo động tác tay của hắn bị đẩy hẳn ra phía bên ngoài. Vốn ban đầu, bên trong âm đa͙σ vốn khô ráo, chỉ vì vài ngón tay của hắn mà đã chảy nước xuân triều.
Hắn nói là hắn sẽ móc nước cho nàng. Lời nói dối ban đầu của hắn, lại trở thành thật.
Thân thể nàng tản ra mùi hương khiến hắn mê đắm… không phải, chính vì yêu nàng mà hắn mới say đắm mùi hương của nàng.
Đôi mắt Tử Vũ lúc này đã dại đi, cơ thể cứ thế tự ý di chuyển, hai cánh tay của hắn mò tới cặp mông tròn của nàng, nhẹ nhàng bóp lấy. Khuôn mặt tuấn mĩ tự động đến gần ŧıểυ huyệt nhỏ, miệng hắn mở ra, bao chùm lên đóa hoa xinh đẹp đầy hấp dẫn.
Cánh hoa kia đang chảy ra mật ngọt dụ hoặc hắn. Nếu hắn không hút mật, thì thật uổng phí.
Cánh tay cứng rắn tách hai đùi thon mịn của nàng sang hai bên, môi nam nhân lạnh lẽo dán bên ngoài lỗ nhỏ, lưỡi dày rộng ấm nóng linh hoạt chui vào bên trong.
Chưa từng có thứ gì khiêu khích đến như vậy, sự tê dại khó cưỡng ngay lập tức ập tới khiến cho Kiều Ly rêи ɾỉ, giọng nàng thường ngày lảnh lót như chim hoàng yến, bây giờ lại mềm nhuyễn như chú mèo con đáng thương.
“Ư… mm… Sao đệ liếʍ chỗ đó… ah… rất bẩn… mau bỏ ra… ah ~”
“Không bẩn, chỗ nào của tỷ cũng không bẩn… Nước chỗ này đặc biệt nhiều… để đệ dùng miệng hút bớt cho tỷ…”
Giọng Tử Vũ khàn đặc, khẽ đưa miệng ra ngoài một chút để trả lời nàng. Khi miệng hắn mấp máy, hơi thở thô dày của nam nhân phả xuống lông mao, cọ vào vùng mẫn cảm, khiến cho Kiều Ly không khỏi ngứa ngáy, toàn thân trở nên nóng rực theo hô hấp của hắn.
“Không phải… ah… đệ liếʍ mới làm nó khó chịu… đừng liếʍ~!” Kiều Ly thở dốc kháng nghị, nàng không ngốc, rõ ràng là đệ đệ đang lừa nàng.
Hắn đành ôn nhu dỗ dành nàng:
“Không liếʍ thì sẽ càng khó chịu…”
Đã đi được nửa đường rồi, không đi hết thì sẽ càng khiến nàng ngứa ngáy hơn.
Miệng hắn lần nữa há lớn, một đường lưỡi dày nham nhám chà lên toàn bộ bên ngoài hoa huyệt. Bao nhiêu non mềm, bao nhiêu mật dịch thơm ngọt đều chui vào trong miệng hắn. Nhưng càng nếm tư vị ngọt ngào này, chúng càng khiến hắn trở nên đói khát, ăn bao nhiêu cũng không thể lấp đầy du͙© vọиɠ cuồn cuộn đang nổi lên ở bên trong cơ thể hắn.
Thế là, sau khi đi dạo vài vòng bên ngoài cánh hoa, Tử Vũ đương nhiên phải đi vào trong nhụy hoa đỏ hồng kiều diễm ở giữa.
Đầu lưỡi Tư Vũ uốn éo một cách vô pháp vô thiên, đảo lộn từng thớ thịt hồng hào đàn hồi ở bên trong. Hơi thở Kiều Ly theo đó mà trở lên nặng nề, lưng nàng ưỡn cong cao hơn, mông cũng được hắn nâng lên, ngực nàng phập phà phập phồng dưới lớp áo mỏng ướt đẫm.