Làm một con sâu trong hũ gạo không phải tốt hơn sao? Ngụy Ảnh Cơ tuy không thích nàng nhưng cũng đâu để nàng chết đói, chết rét.
Thực ra, Ôn Quyền không hề để lại quá nhiều gia sản, ông ta không phải người giàu đến mức nứt đố đổ vách vì có sở thích sưu tập đồ quý hiếm, gia sản đều tập trung đổ vào trong bộ sưu tập đó.
Thế nhưng, sau vụ cháy lớn cách đây bảy năm ở trong phủ, đã hóa tro bụi biết bao nhiêu gia bảo đắt tiền mà Ôn Quyền đã dày công sưu tập. Trong phủ còn nuôi không ít miệng ăn, Ngụy Ảnh Cơ đành cắt giảm người, đuổi hơn phân nửa hạ nhân ra ngoài. Đồng thời, nàng ta còn biết đem gia sản phụ thân nàng để lại mở vài cửa hàng buôn bán vải và trang sức, mới đủ tiền chi trả sinh hoạt duy trì cái đại phủ này trong mấy năm qua.
Lúc nghe ngóng từ đám hạ nhân mách lẻo, Kiều Ly liền vui vẻ vỗ tay, trầm trồ kế mẫu thật giỏi. Nếu là nàng ôm hết đống gia sản của phụ thân, chỉ sợ ăn no nằm chờ chết. Đống gia sản đó chẳng mấy chốc bay mất trong miệng ăn núi lở của nàng mà thôi.
Đám hạ nhân muốn lợi dụng nàng, thấy nàng không hề có chí tiến thủ như thế, càng tức đến anh ách, hận không thể rèn sắt thành thép. Hôm sau, bọn họ đều hậm hực tới chỗ quản sự đút tiền chuyển đi làm việc khác cho nhẹ người.
Con ngốc mãi mãi chỉ là con ngốc!
Bọn họ không thể hiểu, đối với Kiều Ly, chỉ cần có ăn có ngủ là nàng đã đủ thỏa mãn rồi.
Nàng chưa bao giờ để đầu óc nghĩ nhiều hơn mức cần thiết. Nghĩ quá nhiều, sẽ khiến nàng hoa mắt chóng mặt, đau đầu…
Thỉnh thoảng, khi nàng cố gắng suy nghĩ quá sâu về một vấn đề nào đó, không những làm cho bản thân đau đầu cả ngày, mà đến đêm lúc đi ngủ, nàng luôn mơ phải những thứ đáng sợ.
Nàng bị vây trong đám lửa, bị những con quỷ lửa hung dữ rượt đuổi, chúng hò reo muốn nướng nàng lên…
Cũng có lúc, nàng mơ thấy bản thân bị người ta bóp cổ rồi đem đi chôn, nàng nằm ở dưới lòng đất không thể cựa quậy, không thể hét lên, từng tảng bụi đất nặng nề hất xuống, che khuất dần dần cơ thể nhỏ bé của nàng. Rõ ràng là nàng vẫn còn sống sờ sờ, vẫn còn nhận thức, nhưng lại không thể hét lên cầu xin họ đừng chôn nàng… cứ thế chết đi trong đau đớn.
…
Những cơn ác mộng sẽ đến tìm nàng liên miên…
Đến sáng, nàng toát mồ hôi, bật người tỉnh dậy, thở hổn hển. Tuy chỉ nhớ vài chi tiết mang máng nhưng cơn sợ hãi tận sâu trong tiềm thức vẫn còn. Nàng không thích, nàng không muốn, nàng cố gắng xóa sạch tất cả những điều kinh khủng đáng sợ ấy.
“Giấc mơ thường sẽ không thành hiện thực.” Nàng lẩm bẩm với bản thân như thế, tự an ủi như thế. Nàng không nhớ là câu này là ai nói cho nàng biết, nhưng rõ ràng nó khiến nàng ổn định lại tâm trí.
Nàng đi ra hoa viên, bắt dế, bắt chuồn chuồn, nghịch cá, hái hoa… cuộc sống vui vẻ như vậy mới là điều khiến nàng hạnh phúc.
Cho nên, ai cũng đừng hòng bắt nàng suy nghĩ quá độ… cũng đừng bắt nàng gặp ác mộng.
Do đó, việc Ôn Kiều Ly là người trì độn, đầu óc có vấn đề đã trở nên nổi tiếng khắp cả kinh thành. Không một vị công tử nào hay thế gia nào dám đến hỏi cưới nàng.
Cưới một vị ŧıểυ thư ngu ngốc, có tác dụng gì chứ? Nếu Ôn Quyền đại nhân mà còn sống thì cũng sẽ có nhiều người cố gắng chèo kéo quan hệ. Nhưng phụ thân nàng ta đã mất, họ hàng thì không đoái hoài. Người ta có tội nghiệp cho nàng thì tội nghiệp nhưng cũng không muốn vì thế mà rước một cục nợ như nàng làm chi cho phiền phức.
Vấn đề liên quan đến chuyện thành hôn hay nam nữ, Kiều Ly lại càng mờ mịt.
Không biết có phải do ăn uống sinh hoạt gặp vấn đề gì, đến tận năm mười bảy tuổi nàng mới có nguyệt sự.
Có nguyệt sự nàng không hề hoảng loạn, vì may mắn có một vị ma ma lớn tuổi đã dặn dò trước với nàng, khi bước vào tuổi dậy thì nhất định sẽ có thời điểm chảy máu, đã chỉ cho nàng cách xử lí.
Bà ấy dặn nàng, thân là một nữ tử phải có nguyệt sự, nữ tử không có nguyệt sự là bất bình thường phải cho đại phu đến khám. Chẳng qua quá lâu nên Kiều Ly đã quên mất chuyện dặn dò này. Do chính bản thân nàng không ý thức được nàng đã trở thành một nữ tử rồi.
Vị ma ma đó khá quan tâm nàng, tuy nhiên, cách đây mấy năm, thấy bản thân đã già cả, bà ấy đã xin Ngụy Ảnh Cơ cho bà ấy về quê. Sau đó nàng chẳng được dạy dỗ thêm bất kì điều gì nữa.
Cũng có thể bà ấy nghĩ, Kiều Ly sẽ không bao giờ lấy nổi phu quân, nên không cần thiết phải biết quá nhiều.
Ôn Kiều Ly vẫn ý thức được vấn đề cơ bản, thiếu nữ lớn phải gả đi ra khỏi nhà, cơ mà không ai đến cầu thân cả. Bản thân nàng thì vẫn còn trẻ con, chuyện lập gia thất và cuộc sống của nàng giống y như là hai đường thẳng song song không liên quan gì đến nhau vậy.
Tuổi thanh xuân của nàng trôi qua lặng lẽ trong Ôn Phủ…