Xuân Khuê Của Kiều Ly (NP)

Chương 12: Dỗ dành (H)

Trước Sau

break

 

Nhục bổng tách từng lớp từng lớp thịt để đi vào. Thật quá chặt chẽ, Tử Lăng hít một hơi sâu, khẽ lùi lại một chút, sau đó thêm một chút lực cắm thẳng tới, vô tình xuyên thủng lớp màng mỏng manh nào đó.

 

Bị gậy lớn xé toạc bụng nhỏ, đau đớn ập tới, Kiều Ly kinh hô mà khóc:

 

“Ah… aaa… Ta đau quá… Ô ô~!”

 

Cảm giác bản thân vừa đâm thủng cái gì đó, Tử Lăng giật thót mình, hắn rút ©ôи th!t ra một chút để nhìn xuống. Lúc này mới thấy một dòng máu đỏ chảy xuống cùng với dâm thủy theo ©ôи th!t đi ra ngoài. Hắn vô cùng kinh ngạc, sắc mặt hơi tái.

 

“Vũ ca chưa làm tỷ sao?”

 

“Làm… làm gì cơ?” Kiều Ly vẻ mặt méo xệch, đau đến phát khóc, lại càng không hiểu hắn nói cài gì, mịt mờ hỏi lại.

 

Tử Lăng ngửi mùi máu tanh, tỉnh táo hơn một chút, âm trầm nhìn vệt máu ở phía dưới. Hóa ra là hắn hiểu nhầm, hắn tưởng hai người đã làm chuyện ân ái với nhau. Hắn chỉ đứng ở ngoài nghe, không biết cụ thể, nhưng máu nóng trong người đã lấn át đi lí trí, khiến hắn suy nghĩ không thông. Trong vị rượu chua cay, trong cơn ghen tị và tức giận, hắn đã hủy đi sự thanh khiết của nàng.

 

Thế nhưng, trong sổ tay của hắn không có hai chữ “giá như” hay “hối hận”, chìm đắm trong tiếc thương và ân hận không phải bản chất của hắn. Thêm nữa, việc chiếm hữu được lần đầu của nàng khiến hắn cảm thấy vui vẻ đến mức không nói nên lời.

 

Từ khi có kí ức đến giờ, hắn chưa từng nghĩ bản thân hắn là người tốt. Hắn nguy hiểm, ác độc, thậm chí mấy năm qua lăn lộn trong giang hồ, trên người đã nhiễm không ít trận mưa máu. Thể hiện cái thứ đạo đức giả để làm gì cơ chứ, đã làm kẻ ác, thì phải xấu xa đến tận cùng, cho đến khi nhận được quả báo.

 

Đương nhiên, nhân hôm nay hắn đã gieo, nàng cũng sẽ là quả của hắn. Cả cuộc đời này… dù nàng cho hắn nếm ngọt hay đắng thì hắn cũng tình nguyện nhận lấy. Sau này hắn có bị kéo xuống địa ngục, hắn cũng không muốn làm một kẻ đứng bên ngoài lề cuộc đời của nàng.

 

“Đệ nói nó sẽ giúp ta hết ngứa cơ mà, sao lại đau thế này… đồ lừa đảo… đồ xấu xa… ô ô ~” Kiều Ly khóc như đòi nợ bên tai Tử Lăng.

 

Hắn cúi người liếʍ lấy hạt nước mắt ấm ức chảy trên má nàng. Hắn tà ác là thật, nhưng hắn không hề muốn nàng đau.

 

“Đừng khóc… ta xin lỗi… ta sai rồi! Một chút nữa sẽ không còn đau…”

 

“Thật không?” Kiều Ly ngưng khóc mà nhìn hắn, khóe mắt ửng đỏ.

 

“Ừm…”

 

Tử Lăng an ủi nàng. Lần đầu tiên, hắn hạ lòng tự tôn của mình, để đi an ủi nữ nhân như thế này. Không còn thô bạo như vừa nãy, hắn nhẹ nhàng đẩy ©ôи th!t đi vào trong lần nữa.

 

ŧıểυ Huyệt chật hẹp của Kiều Ly siết ©ôи th!t hắn đến phát đau. Hắn toát mồ hôi, gân xanh nổi đầy trên trán, khó khăn lắm mới di chuyển ©ôи th!t đi vào hơn phân nửa. Hắn xoa xoa mông mềm mại của nàng nhằm cho nàng thoải mái hơn.

 

“Tỷ thả lỏng một chút… Kẹp chết ta rồi!”

 

“Tử Lăng… ah… vẫn đau… cái này không thoải mái… đừng đẩy nữa…”

 

Kiều Ly lắc đầu nức nở, đôi mắt to tròn sinh ra những viên ngọc châu trong suốt thay phiên nhau chảy dài hai bên má hồng. Cánh tay mảnh khảnh yếu ớt chống trên cơ ngực săn chắc của hắn, cật lực mà đẩy, nhưng vẫn là không lay chuyển được hắn.

 

“Đệ lừa đảo… cái này không phải dùng để gãi ngứa… Ô ô ~” Kiều Ly cảm thấy nàng bị lừa, thê lương mà khóc, khuôn mặt kiều diễm tựa như hoa lê đính hạt mưa.

 

“Không lừa tỷ, không lừa tỷ… tỷ đợi một chút nữa thôi…”

 

Không phải chỉ mỗi nữ nhân, Tử Lăng vốn không bao giờ đi vỗ về người khác, vì bình thường hắn giỏi nhất là gây tổn thương cho người ta. Vậy mà lúc này, hắn phải vận dụng toàn bộ chỉ số thông minh cảm xúc của mình, nặn ra từ ngữ để dỗ dành nàng.

 

Sau một hồi gồng mình vật lộn vất vả, cuối cùng ©ôи th!t đã đi vào khoảng hai phần ba. âʍ đa͙σ trơn mềm ướt át, nóng ấm và chặt chẽ, thật sự là chưa bao giờ ở một nơi nào tuyệt vời như thế này, nhục bổng trướng đến phát đau song lại mang đến khoái lạc dục tiên dục tử.

 

Chẳng lẽ, đây chính là lí do người ta thịnh hành câu nói: “Chết dưới hoa mẫu đơn, làm ma cũng phong lưu.”

 

Trước đây hắn vẫn luôn cười khẩy, khinh bỉ bọn người nói ra thứ câu ngu dốt này. Nhưng bây giờ, hắn có  thể cảm thông cho bọn họ. Hắn đã có nhận thức sâu sắc rồi, đây chính là cấm địa khiến toàn bộ nam nhân trên cõi đời trầm mê, lao đầu vào đến chết không thôi.

 

“Lăng… Lăng nhi?”

 

Kiều Ly thấy Tử Lăng nhắm chặt mắt, nhíu mày kiếm, đầy vẻ khổ sở và khó chịu. Hơi thở của hắn nặng nề rối loạn, động tác đẩy thứ kia vào người nàng cũng ngừng. Chẳng lẽ Tử Lăng cũng bị đau giống nàng sao?

 

Tại sao cả hai phải làm một hành động khiến đối phương cùng chịu đau?

 

Trời đã khuya, tuy là mùa hè nhưng khi gió luồn qua vách hở có chút lạnh. Kiều Ly vô thức đưa hai tay ôm lấy hắn, vuốt ve lưng hắn, kèm theo một suy nghĩ, có phải như thế này sẽ khiến hắn đỡ đau hơn.

 

Tử Lăng to cao hơn nàng, đến thân nhiệt cũng ấm áp hơn nàng. Nhưng bây giờ phủ tựa xuống người nàng với một biểu cảm như vậy, trong mắt nàng, hắn lại giống như một con thú bị thương cần chữa lành.

 

Tử Lăng nhận ra bàn tay nhỏ nhỏ đang vuốt ở sau lưng, mở mắt ngạc nhiên nhìn nàng, không thể tin được. Nàng thế mà lại chủ động ôm hắn, vuốt ve hắn. Có phải nàng không hề bài trừ hắn, ghét hắn?

 

Tại sao lại ngược đời như vậy? 

 

Nàng đúng là ngốc đến mức có thể tự tìm đường chết. Không thể chịu đựng sự bất động kéo dài lâu thêm, hắn thẳng lưng, lùi ra sau một chút, giữ lấy hai bên hông của nàng, bắt đầu đâm tới.

 

Bị tấn công đột ngột, Kiều Ly mắt trợn trừng, hét lên một tiếng á, cả người run lẩy bẩy.

break
Tán Tỉnh Chàng Cảnh Sát Hình Sự
Sắc, Sủng, Nữ Cường
[H++] Đụng Chạm Da Thịt
Ngôn tình Sắc, Sủng, Tổng Tài
Công Nhân Nhập Cư Và Nữ Sinh Viên
Ngôn tình Sắc, Sủng, Nam Cường
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc