Thần sắc kích động của Tần An khiến Âu Dương Hồng Ngọc khả nghi, nhưng nàng còn chưa kịp hỏi, Tần công công đã đẩy cửa mà vào, tiếp theo, Âu Dương Hồng Ngọc thấy được Tiêu Đồng quỳ giữa đại điện như phạm phải sai lầm lớn, sau đó, cửa điện bị đóng lại
Âu Dương Hồng Ngọc giật mình đứng đó, trong lòng có sự bất an khó mà hình dung rõ. Bàn tay trắng nõn xiết chặt khăn lụa, một lúc, nàng quay đầu nhìn sáu ngự tiền thị nữ thần sắc đang thấp thỏm lo âu kia, nhíu mày, nhẹ giọng nói:
- Tiêu Đồng sao lại ở trong phòng ngủ của Hoàng thượng, hay là Tần chiêu nghi ở trong đó?
Nếu thế, sao Thái hậu lại tới.
Vài thị nữ kia ngẩn người, khuôn mặt vẫn hoảng sợ như không hiểu những lời Âu Dương Hồng Ngọc nói. Sau một lúc, một thị nữ tuổi có vẻ nhỏ nhất, mở miệng nói:
- Nương nương nói là. . . Mộc ngự nữ sao? Nàng. . . Nàng hôm nay hình như là khiến Chiêu dung nương nương không vui cho nên bị Hoàng thượng phạt quỳ trong Trường Sinh điện, giờ… chắc cũng vài canh giờ rồi.
Vừa dứt lời, Âu Dương Hồng Ngọc mở to hai tròng mắt, cái gì là Mộc ngự nữ, nhưng lúc này, vài cung nữ còn lại như bừng tình nói:
- Đúng, vị ngự nữ đó là Hoàng thượng khâm phong , nhưng vẫn là đi theo hầu hạ chiêu dung nương nương, hôm nay, cũng không biết vi chuyện gì, lại khóc lóc chạy đến thỉnh tội với Hoàng thượng, sau thì bị Hoàng thượng phạt quỳ trong điện.
Tiêu Đồng – Mộc ngự nữ? Âu Dương Hồng Ngọc cảm giác khí lực toàn thân như đông lại không thể nhúc nhích. Một lúc sau mới bình ổn lại sự chua xót trong lòng. Nắm chặt tay, ẩn nhẫn nói:
- Vị Mộc ngự nữ kia làm sao mà được khâm phong?
Vì sao nàng lại không hề nghe phong thanh gì?
- Nàng.
Mấy thị nữ đó muốn nói lại thôi, rồi sau đó không được tự nhiên nói:
- Nô tỳ cũng không thể biết rõ, chỉ nghe nói là nửa năm trước được Hoàng Thượng sủng hạnh, còn ghi vào sách chiêu tẩm. Nhưng sau đó lại bị Tần công công mang đi. Nửa năm này chúng nô tỳ cũng không thấy nàng. Cho đến khi chiêu dung nương nương được dủng hạnh thì mới mới lại xuất hiện, vẫn đi theo chiêu dung nương nương
Âu Dương Hồng Ngọc nghe thị nữ nói xong, cảm giác cả người như bị vét sạch, tay nàng bắt đầu dần dần run run, môi đỏ mọng gắt gao mím chặt.
Không nghĩ tới nàng, vạn vạn cũng thật không ngờ, đột nhiên, Âu Dương Hồng Ngọc cười. Nụ cười mang theo sự thê lương và bất lực, bi thương. Lúc này, nàng mới hiểu cái gì gọi là “ một người đắc đạo, gà cho thăng thiên”. Tiêu Đồng chỉ là một nha đầu của Mộ Tuyết nhưng cũng có thể thay chủ hầu hạ đế vương, mà nàng….
- Nương nương
Sáu thị nữ kia đều bất an nhìn Âu Dương Hồng Ngọc rõ ràng đang cười nhưng lại rơi lệ. Không ai dám nói gì, lúc này, Tần công công đi ra, cầm phất trần đi tới trước người Âu Dương Hồng Ngọc, cung kính nói:
- Hiền phi nương nương, Hoàng Thượng mời ngài đi vào
Âu Dương Hồng Ngọc giật mình, như là đã thất thần thật lâu, sau đó khi Tần công công kinh ngạc ngẩng đầu lên, nàng lau nước mắt rồi xoay người đi vào trong đại điện. Âu Dương Hồng Ngọc hơi phúc thân:
- Nô tì tham kiến Hoàng Thượng, tham kiến Thái Hậu
Rồi sau đó mím môi đỏ mọng, lặng lẽ nâng mắt, thấy được Tiêu Đồng quỳ một bên mắt đỏ hoe, sau đó lại cúi đầu như không dám nhìn ai.
- Sắc mặt Tử Thần hôm nay không tốt lắm, có phải lại sinh bệnh hay không?
Thái hậu từ ái hỏi, mang theo vài phần thương tiếc. Sau đó, bàn tay lạnh băng của Âu Dương Hồng Ngọc cũng được bàn tay ấm áp của Thái hậu nắm chặt. Thái hậu lại nói”
- Ai. . . Hoàng Thượng, ngươi sủng ái Tần chiêu dung là một chuyện, nhưng ngươi đã lạnh nhạt với Tử Thần không ít đâu.
Âu Dương Hồng Ngọc giật mình, ngẩng đầu. Trong mắt tràn đầy sự nhục nhã đau đớn. Nàng đã hiểu vì sao Hoàng thượng triệu kiến nàng, thì ra lại là vì Thái hậu…. nghĩ đến đây, Âu Dương Hồng Ngọc chỉ cảm thấy đau lòng không chịu nổi, nàng run run cầm tay Thái Hậu, bi thương nói:
- Không cân! Thái hậu, nô tỳ không cần ngài vì thần thiếp mà cầu Hoàng thượng ban ân một đêm ân sủng
Chuyện đã từng phát sinh này lại hiện lên trước mắt Âu Dương Hồng Ngọc. Nàng đau lòng phát hiện ra đó không phải là Hoàng thượng sủng hạnh nàng mà là vũ nhục nàng.
Thái Hậu nhướng mắt, có chút khó hiểu nhìn Âu Dương Hồng Ngọc mặt đầy nước mắt. Bà thương yêu cầm khăn lụa lau nước mắt cho nàng, đau lòng nói:
- Sao Tử Thần lại khóc? Hài tử này…. vợ chồng thì có cái gì là muốn hay không, huống chi hôm nay Hoàng thượng đã đồng ý chọn ngươi.
Âu Dương Hồng Ngọc lắc đầu, nàng bi thương nhìn Ngự Hạo Hiên ngồi trên ghế, mặt hắn không chút đổi sắc, thậm chí còn không thèm liếc nhìn nàng. Nước mắt lại không khống chế được, run rẩy nói:
Vì sao, vì sao muốn nàng đem tự tôn đến cầu một người nam nhân sủng hạnh mình?
- Hoàng thượng
Thái hậu thấy đế vương thờ ơ tựa như thân thể đã mất đi linh hồn, trách cứ gọi một tiếng, sau đó đi lên trước nhỏ giọng nói:
- Tử Thần cũng là thê tử của ngươi, vô luận ngươi sủng ái Tuyết Nhi thế nào cũng không thể cô phụ Tử Thần, huống chi hoàng hậu đã chết
Đôi mắt lạnh như băng của Ngự Hạo Hiên như bị một đám sương mê hoặc, ai cũng không thấy rõ thần sắc của hắn. Sau đó, hắn cắt ngang lời Thái hậu, giọng nói lạnh lùng vô tận:
- Nếu đã đến đây, thì. . . Lưu lại đi
Tất cả mọi người giật mình, bao cả Thái Hậu và Âu Dương Hồng Ngọc. Mà Tiêu Đồng lại khó tin nhìn thần sắc kiên quyết mà lạnh lùng của đế vương. Nàng đột nhiên giãy ra khỏi tay ngự tiền thị nữ, vọt tới trước ngươi đế vương, khàn khàn nói:
- Hoàng Thượng, ngài không sợ tiểu thư nhà ta bay trở về trời sao? Hay là trong lòng ngài, tiểu thư không phải quan trọng như vậy
Vì sao, vì sao hắn lại tham món lợi nhỏ, đáp ứng thỉnh cầu của Thái hậu.
Ngự Hạo Hiên hơi giật mình, trong mắt như có một tia tức giận nhưng lập tức lại khôi phục sự lãnh đạm, đồng tử lạnh băng như bóng đêm. Sau đó, lạnh lùng nói:
- Nàng không thể bay, trẫm… đã bẻ gãy đôi cánh của nàng
Nói xong, mắt hắn càng lạnh hơn, tàn nhẫn nói:
- Hơn nữa trẫm cũng muốn biết, có phải trẫm thật sự không có nàng không thể?
Tiêu Đồng kinh ngạc, cơ hồ suýt ngã trên đất, mà Âu Dương Hồng Ngọc lại bị dọa đến phát khóc. Cho tới giờ nàng chưa bao giờ thấy đế vương lạnh lùng như thế, càng chưa bao giờ thấy hắn nói ra những lời tàn nhẫn như vậy. Nhất thời, đầu óc hỗn loạn, hoảng sợ nhìn đế vương… Cảm giác tim đau đớn đến vỡ nát, thậm chí quên cả hô hấp. Hắn làm sao có thể, làm sao có thể
Trong đại điện, mọi người như là bị đông cứng lại, không ai dám nói chuyện. Thái hậu cũng hơi hốt hoảng buông tay Âu Dương Hồng Ngọc. Nhìn hoàng đế tựa như đã trúng độc quá sâu, run run chỉ Ngự Hạo Hiên nói:
- Hoàng thượng, ngươi thật sự khiến ai gia vì tác hợp ngươi và Tuyết Nhi mà thành tội nhân thiên cổ sao? Hoàng thượng, Tử Thần là thê tử của ngươi, nàng không giống những nữ nhân chưa bị ngươi sủng hạnh, nàng đã là người của ngươi.
- Đừng nói nữa
Đột nhiên, Âu Dương Hồng Ngọc ôm đầu kêu lớn. Tiếng kêu bất thình lình khiến mọi người giật mình. Sau đó, chỉ thấy nàng như đã mất đi linh hồn, thể xác rã rời, si ngốc nhìn đôi mắt lạnh như băng của Ngự Hạo Hiên. Bàn tay nắm chặt, đau triệt nội tâm nói:
- Nô tì hết hy vọng , lúc này, nô tì thật sự hết hy vọng . . .thì ra nô tỳ ở trong mắt Hoàng thượng chỉ là như thế, chỉ là như thế….
Nói đến đây, Âu Dương Hồng Ngọc mơ hồ, sự tuyệt vọng trong mắt từ từ biến thành sự tĩnh mịch khó có thể hình dung. Sau đó, nàng từ từ lui về phía sau, như không dám nhìn nam tử lạnh lùng kia. Khuôn mặt tái nhợt mang theo sự bi thống. Sau đó, quỳ xuống đất, hoảng hốt nói:
- Xin Hoàng thượng…cho phép nô ty cạo đầu làm ni cô, cả đời làm bạn với thanh đăng, cầu phúc cho Hoàng thượng và Thiên triều…
- Tử Thần
Thái hậu ngây dại, thân thể lảo đảo như sắp ngã, may mà Tần công công phản ứng kịp vội xông lên đỡ. Nhưng Thái hậu lại khóc lên, Tần công công đỡ bà đi đến trước mặt Âu Dương Hồng Ngọc, giọng nói già nua đầy bi thống:
- Tử Thần, ngươi đang nói bậy bạ gì đó ngươi là Thiên triều Hiền phi nha, ngươi sao lại… Tử Thần, là ai gia hại ngươi, là ai gia tạo nghiệt.
Trong Hàn Nguyệt cung lạnh lùng, Minh Nguyệt lặng lẳng ngồi trong lồng giam, cuộn mình trong bóng tối. bàn tay trắng nõn nắm chăn bông, tự cuốn lấy chính mình.
Nàng nhìn sắc trời dần dần hắc ám, tim cũng càng lúc càng trầm xuống. Không hiểu vì sao, tối nay, hàn khí lạnh như băng không ngừng tràn vào điện giống như quỷ mỵ đòi mạng, đem toàn bộ cung điện bao phủ trong giá lạnh.
Rất lâu sau đó
Ngoài đại điện vang lên tiếng bước chân hỗn độn mà trầm trọng. Mây đen che trăng, Minh Nguyệt mông lung nhắm hai mắt, mệt mỏi muốn mở ra. Nhưng sự rét lạnh trong điện khiến nàng không còn khí lực để xem người tới là địch hay là bạn. Huống chi, tại đây, nàng chưa từng có một bằng hữu chân chính, có lẽ Ngự Hạo Thiên có thể tính là một.
Tiếng bước chân càng lúc càng gần, mang theo không khí rét lạnh ngoài điện, khiến không khí lại đặc hơn một mùi rượu nồng.
Rượu? Minh Nguyệt bừng tỉnh, nàng cuống quít đứng dậy, nhưng là bốn phía hắc ám khiến nàng không thể nhìn được thứ gì. Chỉ có thể nghe tiếng bước chân tiến gần đến cửa lao. Sau đó, rầm một tiếng xiềng xích loảng xoảng, rồi tất cả lại chìm vào yên lặng.
Minh Nguyệt nín thở, nàng trợn to hai mắt vẫn không thể nhìn thấy người phía trước. Nhưng mùi Long tiên hương quen thuộc lại phả vào mũi.
Lòng cứng lại, Minh Nguyệt đột nhiên có cảm giác muốn khóc. Nàng nắm chặt chăn bông, lại nghe tiếng Ngự Hạo Hiên khàn khàn:
- Minh Nguyệt trẫm không muốn đến nhưng là trẫm uống nhiều rượu, uống nhiều đến nỗi không thấy gì nữa, lại…. vẫn là đi tới đây….
Lệ, vì những lời này mà rơi xuống, Minh Nguyệt lặng lẽ nghẹn ngào, cảm thụ được mùi Long tiên hương pha với tửu khí càng lúc càng gần. Sau đó, một vòng ôm ấm áp mà lại đầy hàn ý vây quanh nàng, bên tai, giọng hắn khàn khàn:
- Minh Nguyệt trẫm nên làm cái gì bây giờ, trẫm yêu nàng như vậy, trẫm không buông tay được, trẫm nên làm cái gì bây giờ….
- Hiên
Minh Nguyệt run run khẽ gọi, hai tay sờ lung tung lên thân thể hắn, nghẹn ngào khóc:
- Hiên, để thiếp xem thương thế của chàng…. chàng chảy nhiều máu như vậy..
Nói xong, nước mắt càng rơi nhiều. Nửa ngày nay, trong đầu nàng chỉ tràn ngập hình ảnh người Ngự Hạo Hiên đẫm máu, nó khiến lòng nàng đau đớn vô cùng.
- Minh Nguyệt…. đừng khóc
Bàn tay lạnh lẽo của Ngự Hạo Hiên nhẹ vỗ về khuôn mặt nàng nhưng nước mắt nàng lại càng rơi nhiều. Ngự Hạo Hiên hôn nàng, bàn tay to ôm chặt thân thể mềm mại của nàng như muốn nàng hòa nhập vào thân thể hắn, nhẹ giọng lại trầm thấp nói:
- Minh Nguyệt. . . nàng khóc. . . nơi này của ta sẽ rất đau…đau… sẽ chảy máu.
Minh Nguyệt kinh sợ, như là không dám lại khóc tiếp, cố nén sự chua xót chóp mũi, lại càng thống hận nơi này quá hắc ám. Nàng kích động lại thật cẩn thận vuốt ngực Ngự Hạo Hiên, nức nở nói:
- Hiên, thiếp không nhìn thấy chàng, miệng vết thương ở đâu, đã cầm máu chưa?
Ngự Hạo Hiên nắm tay Minh Nguyệt, trong bóng đêm, động tác của hắn nhẹ nhàng, chậm chạp như đang làm một nghi tức nào đó. Sau đó, hắn cởi áo, đặt tay Minh Nguyệt lên vết sẹo thô ráp kia.
Tay Minh Nguyệt hơi run rên, cảm xúc từ đầu ngón tay truyền đến khiến lòng nàng chua xót không chịu nổi, ngẩng đầu nhìn hắn, nhưng sự hắc ám lại khiến hai người không thể nhìn rõ nhau. Minh Nguyệt cảm giác được hắn đang nhìn nàng, hơi thở nhẹ nhàng, khàn khàn nói:
- Hiên, để cho thiếp nhìn chàng, thiếp rất sợ, thiếp không nhìn thấy chàng
Tối nay, hắn quá mức khác thường, khác thường đến nỗi nàng cảm thấy rất sợ hãi.
- Nếu cả đời nàng không nhìn thấy, có thể sẽ vĩnh viễn không rời đi không
Thanh âm trầm thấp, hơi thở nóng cháy phả vào tai Minh Nguyệt. Thắt lưng nàng bị bàn tay hắn ôm chặt, sau đó, nhẹ hôn lên trán nàng:
- Minh Nguyệt, cho trẫm một cơ hội cuối cùng, xin nàng ở lại bên trẫm… một lần cuối cùng.
- Hiên
Trong lòng Minh Nguyệt bối rối, nàng không hiểu Ngự Hạo Hiên muốn nói gì. Nàng định hỏi, môi đã bị hắn bưng kín, cả người rơi vào cơn ý loạn tình mê đầy cuồng nhiệt.