Trong Ngự hoa viên, Tần công công một thân triều phục thêu bạch hạc, tay cầm phất trần chạy trên con đường đá cuội, mồ hôi tứa ra trên trán, miệng thở hồng hộc, chạy thẳng đến Trùng Dương cung.
Trong Trùng Dương cung, Âu Dương Hồng Ngọc mặc áo đỏ, có chút lười nhác ngồi trên tháp thượng, bàn tay mảnh khảnh cầm chén trà, hơi suy nghĩ nhấp một ngụm, sau đó buông chén trà, liếc Thanh Lan đứng bên cạnh, mềm nhẹ nói:
- Bên Thục phi vẫn không có tin tức gì sao?
Thanh Lan nhìn chủ tử của mình, lắc lắc đầu nhưng tự tin nói:
- Tiểu thư, bất kể Thục phi có đồng ý hay không, chỉ cần Đỗ Tương Nhi chết, nàng sẽ hoang mang lo sợ, đến lúc đó nàng không muốn nghe tiểu thư cũng phải nghe.
Thục phi thì có tính là cái gì? Trong hậu cung này chỉ cần không có Hoàng thượng bảo vệ, nàng ta chỉ là một quả hồng mềm, làm gì có bản lĩnh mà tranh đấu.
Âu Dương Hồng Ngọc chớp hạ mi dài, hơi nhướng mày rồi sau đó có chút phiền chán đứng dậy, bước lên trước điện, nhìn trời dần hôn ám, nhắm mắt hít sâu một hơi. Nhưng đột nhiên có tiếng bước chân dồn dập hỗn độn tiến đến, nàng mở mắt ra thấy Tần công công hấp tấp chạy đến, trong lòng ngẩn ra, cả người đều cứng đờ
Tần công công cuống quít chà lau mồ hôi trên trán, khi ngẩng đầu lên như là thở dài nhẹ nhõm một hơi, bước lên quỳ lại:
- Hoàng Thượng thỉnh nương nương đến Tẩm tâm cung.
Thanh Lan giật mình, nàng vội vàng đi lên cạnh Âu Dương Hồng Ngọc, vẻ mặt nghi hoặc muốn hỏi Tần công công là chuyện gì nhưng Âu Dương Hồng Ngọc lại nói:
- Tần công công có biết vì sao Hoàng thượng triệu kiến bản cung?
Tần công công lau mồ hôi, vẫn thở hổn hển nhưng cung kính hồi đáp:
- Hồi bẩm nương nương, nô tài cũng không biết rõ, xin nương nương nhanh chóng đến, nô tài trở về trước.
Sắc mặt Âu Dương Hồng Ngọc không rõ là buồn hay vui, hai tay gắt gao nắm chặt khăn lụa, có thể thấy trong lòng bất an. Nàng thoáng bình tâm, hít sâu một hơi rồi thấp giọng nói:
- Làm phiền công công về trước, bản cung sẽ đi sau.
Tần công công cúi người nói:
- Nô tài không dám, nô tài cáo lui
Âu Dương Hồng Ngọc gật đầu, xoay người vào nội điện, sai hai thủ vệ chuẩn bị kiệu liễn, còn mình thì vào phòng thay quần áo.
- Tiểu thư
Thanh Lan theo sát phía sau, vẻ mặt lo lắng, đi theo Âu Dương Hồng Ngọc đến trước giương, cầm lấy chiếc lược gỗ đào, nhẹ nhẹ giọng nói:
- Tiểu thư, Hoàng thượng cho tới giờ cũng chưa bao giờ gọi người đến Tẩm Tâm cung, lần này…
Nói xong, sắc mặt lại hơi lo lắng, nàng buông lược trong tay, khẩn trương nói:
- Nếu không tiểu thư đừng đi vội, để nô tỳ đi thám thính rồi quyết định.
- Hoàng Thượng triệu kiến, là có thể chậm trễ sao?
Âu Dương Hồng Ngọc nhìn mình trong gương, đột nhiên trong lòng cũng cảm giác bất an, Không rõ Hoàng thượng triệu kiến nàng là vì chuyện gì? Sau ngày đó, ba năm nay Hoàng thượng đã không hề triệu kiến nàng, mà hôm nay lại….. Đột nhiên như thế. Tuy nàng tự tin dựa vào việc Hoàng hậu chết và Thái hậu mấy năm nay ưu buồn, Hoàng thượng sẽ không tuyệt tình với nàng, nhưng là….
Nhắm mắt lại, Âu Dương Hồng Ngọc cố gắng tự trấn an, sau đó nâng tay, mở một hộp trang sức, lấy chiếc vòng tay dương chỉ bạch ngọc Thái hậu tặng đẹp lên, lại lấy đôi khuyên tai phỉ thúy, mấy cây trâm cài, giọng nói:
- Thanh Lan, đem những trang sức Hoàng thượng và Thái hậu lúc trước ban cho ta dùng, nếu thật sự vạn nhất…. có lẽ còn gợi nhớ chút ân tình khi xưa
Nói đến đây, giọng Âu Dương Hồng Ngọc trở nên run run.
Thanh Lan cứng đờ người rồi sau đó kích động nói:
- Tiểu thư ở nói bậy bạ gì thế. Nếu..nếu… Nô tỳ bây giờ đi tìm Thái hậu, chỉ cần có Thái hậu, Hoàng thượng sẽ không tuyệt tình, nô tỳ lập tức đi….
Nói xong, Thanh Lan vội chạy ra ngoài nhưng lại bị Âu Dương Hồng Ngọc gọi giật lại.
Thanh Lan dừng bước nhưng như là không dám quay đầu, một lúc, chỉ thấy nàng chậm rãi quay lại, quỳ gối trước mặt Âu Dương Hồng Ngọc, khóc nói:
- Tiểu thư, là nô tỳ và Hồ Hải hại người, nếu lúc trước Hồ Hải không xúc động muốn loại bỏ hoàng tự của Đức phi, có lẽ, có lẽ, Hoàng thượng còn có thể nhớ tiểu thư.
Âu Dương Hồng Ngọc nhìn Thanh Lan khóc, trong mắt bi ai vô cùng, nàng nhắm mắt lại, lặng lẽ lắc đầu, mím môi nói:
- Thanh Lan, giúp ta thay đổi bộ y phục màu trắng Hoàng thượng thích nhất. Hoàng thượng từng nói, ta là nữ nhân hiểu lòng hắn nhất, cho nên..cho nên, ta không thể để Hoàng Thượng đợi lâu
Trong Tẩm tâm cung, Tiêu Đồng cúi đầu, mắt đỏ hoe quỳ gối trước người Ngự Hạo Hiên, hai tay nắm chặt khăn lụa, im lặng quỳ đó, ngay cả khóc cũng không phát ra chút thanh âm nào.
Thái hậu ngồi một bên, mái tóc bạc chỉ cài một cây trâm phượng, bà lo lắng nhìn đế vương ngồi trước ngự án không nói một lời, nhắm mắt lại thở dài một tiếng, một lúc sau mới ý vị thâm trường mà nói:
- Hoàng thượng, vừa nãy nghe Tiêu Đồng nói vậy, ai gia cũng thấy là Tuyết Nhi bị ủy khuất, không bằng tìm cớ thả Tuyết Nhi ra đi. Nếu sợ Tuyết Nhi tức giậ thì để ai gia giúp ngươi nói.
Tiêu Đồng hít hít mũi, hơi ngẩng đầu nhưng nhìn thấy thần sắc đế vương lạnh như băng lại vội cúi đầu. bàn tay trắng nõn cầm khăn lụa che môi, cố hết sức mà ngăn lại cảm giác muốn khóc rống. Lúc sau, mới nghe được đế vương lãnh liệt, thâm trầm nói:
- Minh Nguyệt sẽ rời bỏ trẫm.
Thái hậu và Tiêu Đồng đều ngẩn ra, một lúc lâu sau mới hiểu được ý tứ của đế vương. Tiêu Đồng nức nở nói:
- Nô tỳ sẽ nói thật với tiểu thư, nói cho tiểu thư biết Hoàng thượng đã dụng tâm…
Nói xong, nàng hốt hoảng đứng dậy, nhưng bởi vì quỳ đã lâu nên vừa đứng lên lại lảo đảo té ngã xuống, ngự tiền thị nữ bên cạnh vội tiến lên đỡ nàng.
Thái Hậu có chút không đành lòng nhìn Tiêu Đồng, không khỏi có chút trách cứ nói:
- Hoàng thượng, ai gia cũng không quản Tiêu Đồng có thị tẩm thật hay không nhưng tên nàng đã ghi vào sách chiêu tẩm, nàng là nữ nhân của ngươi. Hôm nay, nàng không phạm sai lầm nhưng Hoàng thượng lại phạt nàng quỳ ở đây vài canh giờ, một tiểu nha đầu sao có thể chịu tội này?
Nói xong, Thái hậu đứng dậy, đến trước Tiêu Đồng, ôn nhu nói:
- Hơn nữa, nếu để Tuyết Nhi biết, nàng sẽ tức giận.
Nói đến sẽ khiến Minh Nguyệt tức giận, vẻ mặt Ngự Hạo Hiên khẩn trương lên, nhìn Tiêu Đồng như uy hiếp:
- Nếu nàng dám nói cho Minh Nguyệt, trẫm liền…
Nhưng Ngự Hạo Hiên cũng không biết nên làm gì
- Bất luận Hoàng thượng “liền” thế nào, cho dù cắt lưỡi Tiêu Đồng, làm cho nàng không nói được với Tuyết Nhi thì Tuyết Nhi cũng sẽ tức giận
Thái hậu tiếp lời Ngự Hạo Hiên, không hề nể nang mà nói toạc ra. Sau đó đi đến trước người Ngự Hạo Hiên, nhíu mày nói:
- Hoàng Thượng, ngài cho tới bây giờ vẫn là một đế vương lạnh lùng, thích một người cần phải che dấu như thế sao? Ai gia vẫn nhớ, đêm đại hôn của ngươi và Tuyết Nhi, nửa đêm ngươi cố ý tìm gặp ai gia, muốn ai gia giúp đỡ, nay làm sao thế?
Thái hậu đã giản lược quá trình trung gian, sự bối rối trong mắt Ngự Hạo Hiên biến mất.
- Mẫu hậu, nhi thần….
Thanh âm Ngự Hạo Hiên có chút trì độn, sự lãnh liệt trong mắt cũng biến mất, như con mãnh thú bỏ đi lớp ngụy trang, sự bất lực này khiến cho người ta đau lòng.
Thái hậu nhìn đế vương một tay mình nuôi lớn, trong lòng chua xót, vươn tay vỗ về khuôn mặt gầy gò của Ngự Hạo Hiên, nắm bả vai đế vương nói:
- Hoàng thượng, lúc trước ai gia giúp ngươi là vì ai gia cũng thấy Hoàng thượng có thể giống như một nam tử bình thường đi thích một nữ tử. Hơn nữa. lúc ấy Hoàng thượng bá đạo nói với ai gia, nói muốn Tuyết Nhi. Khi đó, ai gia rất vui mừng. Ngày thứ hai tỉnh lại dâng trà, ai gia cũng thấy Tuyết Nhi rất có trí tuệ, lúc ấy ai gia đã nghĩ, quả không hổ là hoàng nhi của ai gia yêu thích
Nói xong, giọng Thái hậu trở nên khàn khàn, run run:
- Nhưng bây giờ Hoàng thượng làm sao vậy? Chẳng lẽ lại muốn ai gia phải hối hận khi trước đã thành toàn các ngươi sao? Vì sao hoàng nhi cũng giống tiên đế, vì một nữ tử, đến ngay cả danh dự và giang sơn xã tắc đều không cần.
Ngự Hạo Hiên nhắm mắt lại, nắm chặt tay rồi từ từ buông ra. Hắn mở mắt, như hy vọng mà nhìn Thái hậu, trầm thấp khàn khàn nói:
- Mẫu hậu trước kia dạy nhi thần, chỉ cần là thật tâm thích thì phải đi giành lấy, cho dù nàng không cam tâm tình nguyện, bởi vì lòng nhi thần là của nhi thần. Nhưng mẫu hậu sao lại không nói cho trẫm, làm thế nào để bỏ qua nàng, nói cho trẫm rằng yêu lại đau khổ như thế này…
Nước mắt Thái hậu cuối cùng cũng rơi xuống, bà đau lòng nhìn hoàng đế, muốn an ủi, lại mới giật mình nhận ra, thì ra mình thật sự không chu đáo mà dạy cho hắn cái gì. Một lúc sau, khàn khàn nói:
- Cả đời ai gia không quên được tiên đế, Hoàng thượng, ai gia dạy sai rồi, ai gia không nên dạy ngươi như vậy
Quên đi người mình yêu, ngay cả chính bà hao hết cả đời cũng không thể làm được.
Ngoài Tẩm tâm cung, Âu Dương Hồng Ngọc bước xuống kiệu liễn, ngẩng đầu nhìn trong điện. Nàng cho tới giờ chưa từng được đế vương tuyên triệu vào đây. Mâu quang dừng lại trên ba chữ Tẩm tâm cung màu vàng, lúc sau, nàng mím môi, hít sâu một hơi, bước vào
Thanh Lan đứng ngoài điện nhìn bóng dáng thong dong tao nhã của Âu Dương Hồng Ngọc, muốn dặn đôi câu nhưng lại không biết nên nói gì, cho nên nàng chỉ có thể đứng trước mặt Âu Dương Hồng Ngọc, hơi lo lắng nói:
- Tiểu thư, nô tỳ ở ngoài đại điện chờ ngài
Cho nên ngài nhất định phải bảo trọng
Bước chân Âu Dương Hồng Ngọc trầm trầm, không hề quay đầu. Lúc sau, sáu ngự tiền thị nữ đi theo, không bao lâu đã biến mất trong đại điện Tẩm tâm cung sâu thẳm mà tịch liêu.
Trước Trường sinh điện, Tầncông công lo lắng chờ, hắn tuy rằng không biết hôm nay lại phát sinh chuyện gì, nhưng là chỉ cần nhớ đến bộ dáng như ma quỷ của đế vương hôm nay, trong lòng sẽ lại run rẩy. Tuy răng, trong đại điện lúc này, ai nấy đều tỏ như không có việc gì, nhưng hắn biết các nàng cũng sợ hãi như hắn.
Nghĩ đến đây, Tần công công có chút lo lắng, đang lúc lo lắng, vừa ngẩng đầu đã thấ một thân ảnh đi tới, vội bước lên đón:
- Nô tài tham kiến Hiền nương nương, nương nương xin chờ một lát, hiện tại Hoàng Thượng đang cùng Thái Hậu nghị sự, sợ là không thể quấy nhiễu
Thái Hậu? khuôn mặt bình tĩnh của Âu Dương Hồng Ngọc cũng hơi động, trong mắt có thêm mấy phần hy vọng như lập tức thu lại, trang trọng nói:
- Thái Hậu cũng đến đây? Đã xảy ra chuyện gì chăng?
Bình thường, Thái hậu cũng không đến Tẩm tâm cung, sao hôm nay…
Âu Dương Hồng Ngọc vừa dứt lời, sáu ngự tiền thị nữ theo sau sắc mặt trắng bệch lên như nghĩ tới chuyện gì đáng sợ, nhưng cũng không dám lên tiếng, chỉ sợ hãi cúi đầu.
- Nương nương đa tâm
Tần công công vội vàng gấp giọng nói, nhưng lại như hết sức kích động, rồi sau đó cúi đầu run giọng nói: