Nằm bò lên chiếc bàn gỗ trong quán cà phê, sáng sớm ngày ra Lí Cảnh Lâm đã bị dựng dậy, biết bao nhiêu oán hận em gái thân yêu tích tụ lại từng tí từng tí, hình thành lên một luồng khí gặp Phật giết Phật, dẫn tới người bồi bàn nhát gan liên tiếp ngó sang bên này, chỉ sợ chàng thanh niên vẻ ngoài đáng yêu kia sẽ biến thân thành Tu La.
Nếu biết trước hôm nay phải ra khỏi nhà sớm như vậy, hôm qua đã đi ngủ sớm rồi. Lí đại trạch nam nghĩ, nhỡ đâu ảnh hưởng tới sức chiến đấu khi đánh nhau với Quân Khuynh thì sao? Nhưng mà MMD tối hôm qua thật không tệ, tưởng tượng đến cảnh Hatsune Miku mặc váy ren, ông anh trai tốt Lí Cảnh Lâm đã hoàn toàn không nhận ra A Hoa đi toilet mãi chưa trở về.
“Không ngờ tới đây có thể gặp được anh, Lâm Lâm.”
Lâm Lâm? Mẹ nó! Lí Cảnh Lâm ngẩng đầu, con người trước bàn quen thuộc khiến Lí Cảnh Lâm muốn cãi lại theo bản năng, “Đoạn Kỳ, là cậu!”
“Là tôi, thế nào, nhìn đôi mắt nhỏ kích động của anh kia~” Thiếu niên cao gầy kéo ghế ngồi xuống.
“Đệch mợ! Rốt cuộc cậu có chịu nói chuyện cho đàng hoàng không hả? Đây là ánh mắt tức giận! Còn nữa, tôi đã nói rồi, đừng gọi tôi là Lâm Lâm!”
“Không gọi anh là Lâm Lâm thì phải gọi là gì, Tiểu Lâm hay A Lâm?” Lấy tay chống cằm, thái độ như mèo của Đoạn Kỳ càng khiến trạch nam thêm nổi giận.
“Đệch, gọi một tiếng “anh Lý” sẽ chết à?”
“Gọi anh là đàn anh? Dựa vào cái gì, kỹ thuật à?”
Đã không nhắc đến thì thôi chứ Đoạn Kỳ vừa nói đến kỹ thuật, trạch nam Lí Cảnh Lâm lại nghĩ đến chuyện người kia dám hack máy tính của hắn, xóa hết Miku của hắn, cả người đều như bốc cháy, “Dựa vào tôi lớn tuổi hơn cậu!” Nói xong còn vỗ bàn đứng lên, nhìn xuống Đoạn Kỳ, muốn dùng khí thế để áp đảo đối phương!
Không ngờ Đoạn Kỳ cũng đứng lên, bình thường Lí Cảnh Lâm đã quen bắt nạt Diệp Tử, vừa nhìn thấy có người cao hơn cả mình thật sự thấy không quen, cố ngẩng đầu lên vẫn còn thua khí thế.
“Chỉ dựa vào bản mặt shota này của anh, tôi thật không nhận ra.” Nói xong, Đoạn Kỳ còn muốn nhéo cái mặt búp bê của Lí Cảnh Lâm, thay đổi kiểu tóc mới trông sáng sủa hơn hẳn, bị người này lườm nguýt, Đoạn Ký thật trong lòng thật ngứa ngáy.
Mà bên kia, Lí Cảnh Lâm mạnh mẽ tránh khỏi bàn tay len lút của Đoạn Kỳ, vừa định tung một phát đấm, đã bị người bồi bàn lo lắng từ lâu cùng em gái A Hoa kéo lại.
“Quý khách!” “Anh!”
Hừ, trong lòng Đoạn Kỳ tiếc nuối vô cùng, đành phải thu lại bàn tay của mình.
“Em gái tôi đã trở về rồi, hiện tại cậu nên cút đi, không tiễn.” Lí Cảnh Lâm vừa nhìn thấy em gái, muốn giữ hình tượng “anh trai tốt”, chỉnh lại quần áo một chút rồi ngồi xuống.
“Nếu tôi không đi thì sao?” Không nhìn thấy ánh mắt mê trai của A Hoa, Đoạn Kỳ cũng ngồi trở lại ghế của mình.
“Bạn là Đoạn Kỳ à?” Tuy rằng A Hoa đã nhìn lén ở xa vài lần, nhưng mà sao nhìn gần càng thấy đẹp trai hơn, vẻ ngoài tuấn tú, đường hoàng, lịch sự, mỗi khi nhìn về phía anh trai của mình còn nở nụ cười đầy tà khí, rõ ràng người này chỉ mới mười chín tuổi, nhưng vóc dáng như vậy, A Hoa chớp chớp mắt, sau này anh trai thật có phúc.
“Là tôi, bạn là A Hoa?” Đoạn Kỳ nhìn về phía A Hoa, dừng giọng điệu lộ vẻ kinh ngạc bất ngờ mà nói, “ Đó chính là người anh trai không đáng tin của cậu, cũng chính là đồ đệ không đáng tin của tôi, A Lâm?”
Mẹ nó, Lí Cảnh Lâm trợn mắt há mồm nhìn về phía Đoạn Kỳ, hắn còn nhớ rõ người hẹn gặp em gái hôm nay là ai, con cún bự khốn kiếp mỗi ngày đều chạy đến tìm mình chính là cái tên đê tiện trăng hoa Quân Khuynh kia sao? Are you dou (đùa) me? Còn có thể lừa gạt tôi thêm nữa không? Hừ, Lí Cảnh Lâm nhìn em gái và Đoạn Kỳ liên tục giao lưu bằng ánh mắt, hừ hừ, thật đúng là vừa gặp mặt đã lộ ra bản tính háo sắc, nhưng mà nghĩ tới chuyện có khả năng em gái sẽ thích tên trăng hoa Đoạn Kỳ này, trong đầu hắn mau chóng hiện lên cảnh “cứu em gái” và “đập chết tên kia”, trên người Lí Cảnh Lâm không khỏi toát ra khí chất “cao quý lãnh diễm”.
A Lâm nhà mình thật đáng yêu, Đoạn Kỳ hăng hái bừng bừng nhìn người nào đó đã tự chìm vào thế giới riêng của mình.
Trông anh trai mất mặt như vậy, A Hoa bất đắc dĩ, may mà “chị dâu” không chê anh mình… Chờ chút! A Hoa đột nhiên quan sát anh trai một chút, lại nhìn Đoạn Kỳ một chút, một tên trạch nam ngớ ngẩn, một nam thần cao lớn, đẹp trai, còn giàu thì chưa biết có giàu* không, một người đeo kính ngu ngốc, một người mày kiếm mắt sáng, một người bởi vì thường xuyên ngồi trước máy tính mà thân thể trở nên cứng ngắc, gầy gò, một ngưỡi rõ ràng đã trải qua quá trình huấn luyện thể lực…
(TQ có 3 tiêu chuẩn đánh giá đàn ông: “cao, phú, soái”, chính là cao lớn, giàu có, đẹp trai.)
Làm sao bây giờ, A Hoa khiếp sợ phát hiện ra sự thật mà mình nên phát hiện ra từ lâu, nếu như nam thần Đoạn Kỳ mà ở bên anh trai cô, anh trai chính là thụ mà! Không phải cô kiếm được “chị dâu” cho anh trai, mà là kiếm được “ông xã” cho anh mình! Nếu như hai người cãi nhau, với thân thủ của Đoạn Kỳ, chẳng phải sẽ đẩy ngã anh cô vào giường mà làm sao?! Trong đầu A Hoa vô thức hiện ra mấy màn 18+ kinh điển, trong đó thụ tự động trở thành Lí Cảnh Lâm, anh trai yếu ớt, khóc lóc chống cự, còn có mà bàn tay xiết chặt gra giường đến trắng bệch, A Hoa chìm sâu vào tự trách…
Quả nhiên cả bàn đều là đồ thần kinh, người bồi bàn bưng cà phê lên, mau chóng rời xa ba người đang tự chìm trong thế giới riêng của bản thân kia.
“Này, cậu rốt cuộc có ý gì? Cứ dây dưa với em gái tôi, bây giờ còn đuổi từ trên mạng đến ngoài đời! Nói cậu không có ý đồ gây rối, có ma mới tin!” Lí Cảnh Lâm tàn bạo trừng mắt nhìn A Hoa đang cố gắng muốn giải thích, dùng ánh mắt báo cho cô biết, câm miệng, hắn muốn nghe tuyển thủ tranh biện số một trả lời.
“Tôi thật sự không có ý đồ gì với em gái anh.” Đối phương giải thích ngắn gọi mà đanh thép.
“Anh, chúng em gặp mặt là vì…” Trái lại tuyển thủ tranh biện số hai cố gắng giải thích, lại bị một ánh mắt sắc như đao làm cho im lặng.
“Vậy cậu nhiều bạn gái như vậy, còn tới tìm A Hoa làm gì? Fan nữ thần của cậu tùy tiện tìm một người cũng được, đừng nói với tôi chỉ là tới chơi đùa.”
“Quả thực tôi không chơi đùa.” Đoạn Kỳ nhìn chằm chằm Lí Cảnh Lâm, ý tứ sâu xa, anh tới là để ăn thịt dê, “Cái gì mà fan nữ thần, tình duyên của tôi là Khí Trì Hoa.”
“Tình duyên cút con mẹ nó đi! Cậu thích sắc đẹp của A Hoa, đang muốn gây rối A Hoa nhà tôi đúng không?” Lí Cảnh Lâm ngày càng kích động, thanh âm vang to khiến người ngồi gần đó liên tục nhìn qua, thấy tổ hợp 2 nam 1 nữ kinh điển trên 818.
“A? Thích cô ấy? Đừng đùa chứ!”
A Hoa: … Mẹ nó, đại thần, cậu có ý gì, tôi cũng có người theo đuổi đấy nhé!
“Vậy đôi mắt trông mong của cậu là sao? Muốn hít thở bầu không khí tổ quốc rộng lớn, Bắc Nam khác biệt à? Ha ha.” Lí Cảnh Lâm vừa nghĩ tới chuyện sư muội đáng yêu của mình bị lừa tình, nổi trận lôi đình. Rõ ràng là một cô gái tốt như vậy, kết quả là xảy ra chuyện khiến người ta thất vọng cực độ.
“Tôi chỉ muốn xem phải là vùng quê nào mới có thể nuôi lớn con người siêu việt như anh thôi?”
“Phụt.” A Hoa, hóa ra đại thần mặt dày như thế… Nhầm, mặt của anh ta vốn đã rất dày. Nếu mặt không dày, sao có thể trơ trẽn làm tình duyên rồi đánh cược lấy anh trai với người ta… Đây mà là điều một tình duyên nên làm sao?
“Đừng có làm người ta ghê tởm!” Lí Cảnh Lâm vừa nghĩ tới năm đó anh ta cũng dùng lời ngon lẽ ngọt như vậy với Mai Tử Hạnh, trong lòng đau đớn vô cùng. Hồi đó sao hắn lại thích một tên đê tiện đến vậy, hừ, nói không chừng chỉ là sự ngưỡng mộ tuổi niên thiếu, ai bảo kỹ thuật của anh ta lả lướt như thế, không ngờ còn nhỏ hơn mình ba tuổi, may mà hắn đã thoát khỏi bóng ma của tên này, gia nhập vào vòng tay của Miku! Hiện tại, hắn mặc kệ quá khứ, mục đích duy nhất chính là bảo vệ em gái tránh xa tên khốn này!
“Tôi từ xa chạy tới đây không phải để khiến anh thấy ghê tởm.” Đoạn Kỳ nhướng mày, cười. “Tôi tới để gặp vợ tương lai.”
“Cậu! Cậu!” Lí Cảnh Lâm tức đến vỗ bàn, “Cậu còn dám nói không có ý đồ gì với A Hoa à? Ai biết được trong lòng cậu có cái suy nghĩ thối nát gì không?” Chỉ thấy đôi mắt hắn trừng đến tròn vo, sáng trong, đẹp cực kỳ.
“Thối nát? Đoạn Kỳ tôi từ trước tới này làm việc đường hoàng, chưa bao giờ thối nát!” Đoạn Kỳ đứng lên khiến cho trái tim người bồi bàn sợ đến mức ngừng đập hai giây.
Mọi người: Có đánh nhau để xem rồi?
“Từ sư muội Mai Tử Hạnh, giờ lại tới trêu chọc A Hoa, Quân Khuynh, à không, bạn Đoạn Kỳ, dù sao tôi cũng không đọc được suy nghĩ của ngài đây, ai biết được thật sự trong lòng ngài thích con chó nào!”
Hóa ra anh trai tức giận lên là mồm mép lợi hại như vậy… A Hoa cảm thán, nhưng mà anh à, anh cãi nhau cũng đừng nhướn người về phía trước như vậy, cự li hiện tại của anh và chị dâu quá gần…
“Anh không biết? Từ đầu tới cuối tôi chỉ thích đúng một người, theo cách nói của anh, con chó mà tôi thích anh cũng quen đấy.” Nói xong, Đoạn Kỳ Đoạn đại thần mạnh mẽ vươn tay kéo cổ áo Lí Cảnh Lâm. Cả người hắn bị đổ về phía trước, bị Đoạn Kỳ gặm rồi… Gặm! Rồi!
Mọi người len lén vây xem chờ đánh nhau: …!! (=)))))))
A Hoa: Xong đời rồi, chị dâu quá công, anh trai bị đè bẹp rồi!
“Ưm…Ưm…” Bạn học Lí Cảnh Lâm bị Đoạn Kỳ giữ chặn cắn môi một phen, thật vất vả mới đẩy được ra, Lí Cảnh Lâm định há mồm mắng, không ngờ đấy chỉ là kế dụ địch. Đoạn Kỳ mau chóng vượt qua, hai tay giữ lấy móng vuốt cún của Lí Cảnh Lâm, kéo về phía sau, thừa dịp hắn chu cái miệng nhỏ đáng ghét lên, đầu lưỡi linh xảo chui vào.
Quá YD nha! Quá mãnh liệt! A Hoa kích động rút điện thoại ra chụp ảnh điên cuồng, hình ảnh thú vị như vậy cô phải phân tích cùng với A Tú, ái chà, anh trai đỏ mặt rồi!!!
Hai người hôn triền miên gần 5 phút, Đoại Kỳ mới thả Lí Cảnh Lâm ra, “Người tôi thích luôn là anh.” Anh ta tiến sát bên lỗ tai đỏ bừng của Lí Cảnh Lâm, “Mai Tử Hạnh gì đó, tôi chưa từng trêu chọc cô ta, tôi vẫn luôn thích anh, năm đó AFK trò chơi cũng chỉ vì muốn thi vào cùng trường đại học với anh, giờ tôi đã tìm được anh rồi.”
Một tia sét đánh đùng một cái trong lòng Lí Cảnh Lâm, hắn hoảng hốt, CPU đại não tạm thời báo hỏng, vậy nên hệ thống tự hỏi không thể vận hành, toàn đầu óc chỉ là câu “Người tôi thích luôn là anh”. Hoàn toàn không phải phản ứng thế nào, Lí Cảnh Lâm vô ý thức chạy ra khỏi quán cà phê.
A Hoa: Cậu không đuổi theo sao?!
Đoạn đại thần: Dù sao cũng không chạy thoát khỏi tầm tay tôi, để anh ấy làm quen với thân phận mới của mình đi!