Lẽ nào cậu nên biết ơn hồi bé mình ngủ không ngoan nên mẹ phải mua giường lớn sao? Ngụy Diệp nằm ngay đơ như zombie ở trên giường, trong đầu trống rỗng, ngoại trừ thần kinh căng thẳng một mực mạnh mẽ nhắc nhở bản thân, Cố Ân Sính đang nằm ngay bên cạnh cậu kia kìa.
Giường hơi lún xuống, hô hấp rất nhỏ, còn có mùi hương đơn giản sau khi tắm rửa, không có cái nào là không mạnh mẽ ám chỉ sự tồn tại của Cố Ân Sính. Mẹ nó, Ngụy Diệp phẫn nộ, một người sống lớn như vậy ở đây tỏa ra hoóc – môn tình yêu, không cho người ta ngủ mà T^T
Ngụy Diệp trợn mắt nhìn trần nhà, người kia thật là, thấy cậu chưa ngủ, nói một câu chúc ngủ ngon sẽ chết sao? He he, Ngụy Diệp lại nghĩ, phải chăng tên khốn này cũng xấu hổ, dù sao một người đẹp trai như mình nằm ở đây, ái chà, có khi anh ta đang len lút đỏ mặt rồi?
Càng nghĩ càng kích động, trí tưởng tượng của Ngụy Diệp bay càng xa, quả thực không dừng lại được. Cô vợ nhỏ Cố Ân Sính thẹn thùng gì đó thật quá đáng khen mà! Lần đầu tiên ngủ cùng với người mình thích, chắc chắn anh ta ngốc nghếch không dám động đậy! Phụt ha ha ha, cười chết mất, trong lòng Ngụy Diệp cất tiếng cười to, rất sợ cười ra thành tiếng, hết lần này tới lần khác muốn nhịn cười, không muốn gây ồn đến Cố Ân Sính ở bên cạnh. Vì vậy, cậu nghẹn cười đến không thở nổi, thân thể run rẩy tới mức giường cũng rung theo. Mãi sau Ngụy Diệp mới vất vả dừng lại được, vừa quay đầu sang đã thấy một đôi mắt đen nhánh nhìn chằm chằm cậu, mang theo cảm xúc khó hiểu.
“Ặc.” Ngụy Diệp bị ánh mắt nhìn chằm chằm của Cố Ân Sính khiến cho khô nóng, “Làm ồn đến anh sao, xin lỗi.”
“Không, anh chưa ngủ.” Cố Ân Sính thở dài trong lòng, người yêu gà vàng nhỏ nóng hừng hực ở ngay bên cạnh, bản thân anh nhẫn nại khổ cực, tên này còn gây thêm phiền… Chẳng lẽ đêm nay Diệp Tử cũng không muốn ngủ sao?
Giường kê sát tường, ánh đèn vàng mờ mịt giữa đêm đen chiếu xuống chút ánh sáng nhàn nhạt, chiếu lên mặt đất, làm nổi bật lên làn da phập phồng theo từng hơi thở, từng đường cong mê hoặc đôi mắt người. Cố Ân Sính không tự chủ được tưởng tượng khi tay mình sờ lên sẽ có xúc cảm tốt đẹp đến nhường nào. Không chỉ như vậy, anh càng muốn tưởng tượng thêm nhiều, nhiều hơn nữa… (biến thái =)))
Hít sâu một hơi, Cố Ân Sính ngăn chặn nội tâm đang điên cuồng, tuy rằng hai người đã xác nhận quan hệ yêu đương, nhưng Diệp Tử chẳng biết gì hết, dưới tình huống “giao lưu sâu sắc” này, chỉ sợ sẽ dọa cậu sợ. Dẫu vậy bé Cố Ân Sính lại không nghĩ thế, nó chỉ muốn lập tức được giao lưu với bé Ngụy Diệp!
“Diệp Tử…” Cố Ân Sính tự an ủi, vợ ở bên cạnh mà ngủ được thì đúng là không phải đàn ông! Nếu không phân tán sự chú ý một chút, chỉ sợ sẽ thật sự biến thân thành sói, mất hết mặt mũi. “Ngày mai là thứ bảy, có đi công phòng không?”
Công phòng? Ngụy Diệp thầm sửng sốt, cậu đã bao giờ thấy Cố Ân Sính đánh công phòng đâu… “Ngày mai em định dẫn anh đi chơi, anh muốn đánh công phòng cũng được thôi.”
“Vậy chúng ta đi chơi đi.” Cố Ân Sính nghĩ lực kiên nhẫn của mình đã đạt đến cực hạn, thậm chí anh còn chẳng biết mình đang nói cái gì. Anh phát hiện ra càng muốn bản thân bình tĩnh lại càng không thể bình tĩnh, lần đầu tiên anh thấy sức tưởng tượng của mình tốt như vậy, hơn nữa còn vội vã muốn biến tưởng tượng thành sự thật.
“Công phòng thì sao?” Giác quan thứ sáu của đàn ông báo cho Ngụy Diệp biết, bầu không khí có chút không thích hợp, loại dự cảm nguy hiểm này là cái gì? Cố Ân Sính cũng rất kỳ quái!
“… Công phương*?” Cố Ân Sính đang cố gắng giãy dụa bất giác hiểu sai, nghe thấy thanh âm của Diệp Tử càng quyến rũ khát vọng trong lòng anh… Công thụ? Đó chẳng phải cái mà đám con gái kia hay nói sao? Lẽ nào Diệp Tử đang mời gọi mình? Cảnh báo, cảnh báo, trí tưởng tượng vô biên đang đột kích!
(công phương: đồng âm với “công phòng”, tức là seme.)
“A?” Ngụy Diệp vô ý thức nhìn gần Cố Ân Sính, người này càng ngày càng kỳ quá, ặc, sao giống như một con husky nằm ở đó, ánh mắt ngơ ngác, ngây thơ, lại còn mang chút quyến rũ ngốc nghếch?… “Sốt à?” Ngụy Diệp nhịn không được sờ đầu cún.
Mùa xuân tới rồi… Cảm nhận được nhiệt độ từ bàn tay kia trên trán, cõi lòng Cố Ân Sính chợt thốt lên, may mà anh quen lộ mặt than, biểu tình trên mặt lúc này vẫn rất bình tĩnh, chỉ là đôi mắt ẩn chứa tình sâu ý nặng kia cứ nhìn chằm chằm Ngụy Diệp, lộ ra khao khát của chủ nhân, mong muốn cùng người trong lòng thân mật hơn nữa.
Không phải Ngụy Diệp không biết cảnh giác, tuy rằng lúc đầu còn không rõ, nhưng đối diện với cặp mắt đen nhánh kia, không cần nói ra cũng biết. Cảm giác cậu giấu diếm trong lòng cũng dần dần trào lên, không thể nào diễn tả bằng lời. Mỗi một tấc da thịt, mỗi một tế bào đều thức tỉnh, mong được âu yếm nóng bỏng mà dịu dàng, trái tim đập thình thịch trong ***g ngực, trống rỗng, trống rỗng đợi chờ một cái ôm…
Nếu như không phải mẹ Ngụy tới gõ cửa, dặn Ngụy Diệp sáng sớm mai nhớ phải mua đồ ăn sáng, nói không chừng đêm nay hai người không thể nào ngủ được…
“Xem ra mẹ em rất thích anh.” Ngụy Diệp nhìn chằm chằm trần nhà, vừa rồi cậu làm sao thế? Chỉ vì một ánh mắt của tên khốn ngu ngốc kia, toàn thân cậu như bốc lửa. Đây có phải là “lửa dục đốt người” trong truyền thuyết hay không?
“Niềm vinh hạnh của anh.” Cố Ân Sính cũng bị mẹ Ngụy làm cho giật mình, ánh mắt phức tạp nhìn xuống dưới, bé Cố Ân Sính cũng ngoan ngoãn hơn, chỉ tiếc đã bỏ lỡ cơ hội ăn tươi Diệp Tử, nhưng mà anh cũng không thể làm cho Diệp Tử sáng mai không dậy nổi…
“Em rất hạnh phúc, mẹ em rất thích anh.” Ngụy Diệp chậm rãi nói, “Cha em mất sớm, để lại hai mẹ con em. Mẹ em một tay nuôi em khôn lớn, mẹ thích anh khiến em rất vui.”
“Diệp Tử…” Nghe đến đó, trong lòng Cố Ân Sính căng thẳng, anh biết mẹ Ngụy rất quan trọng với Diệp Tử, cũng biết Diệp Tử luôn băn khoăn làm sao để mẹ Ngụy chấp nhận anh. Thật khó tưởng tượng là hai người mới xác lập quan hệ yêu đương, Cố Ân Sính nghĩ, ân ái chẳng khác nào vợ chồng lâu năm.
“Đừng vội, chúng ta từ từ giải quyết.”
“Được.”
“Diệp Tử, ngủ ngon.”
“Ngủ ngon, mơ đẹp nhé.” Vừa nói xong, một nụ hôn chúc ngủ ngon đặt xuống trán, Ngụy Diệp cười ngây ngốc, cuối cùng cũng thả lỏng thần kinh sau một ngày kích động, mơ màng chìm vào giấc ngủ.
Bên này Cố Ân Sính và Ngụy Diệp tương thân tương ái, bên kia trạch nam Lí Cảnh Lâm không được vui vẻ như bọn họ.
Nguyên nhân bởi vì cô em gái Lý Cảnh Nghiên phong cách như đàn ông của hắn, rõ ràng đang chuẩn bị tỉ mỉ đi hẹn hò.
Liên tục lên Jmei và Tmall* mua đồ, liên tục cùng bạn thân đi dạo phố, cả ngày đều nghiên cứu xem phải phối đồ mới mua với cái váy nào, còn muốn đi làm tóc! Đã nhuộm lại còn uốn!
(Jmei, Tmall: trang web mua bán online.)
Cảnh báo liên tục quanh quẩn trong lòng trạch nam, quanh quẩn, rõ ràng là chuẩn bị hẹn hò nha! Rốt cuộc là thằng nào dám tơ tưởng A Hoa nhà hắn! A Hoa mới học năm nhất đại học, dám quyến rũ em gái nhỏ bé của hắn, anh đây tuyệt đối không tha thứ!
Thân là dân IT, trên tay sao có thể không có chút tài năng, Lí Cảnh Lâm đã không còn là con dê ngu si năm đó, hắn đến trường em gái, muốn len lén thay người cô thích, tuy rằng bị phát hiện đúng lúc… Khụ khụ, Lí Cảnh Lâm ôm Phiền Phức mở máy tính ra, bùm bùm đánh chữ một hồi, thuận lợi tiến vào máy tính của em gái, lên QQ của cô xem. A ha, quả nhiên em gái nói với A Tú rằng muốn gặp mặt Quân Khuynh…
Gặp mặt, Quân Khuynh? Mẹ nó! Lí Cảnh Lâm lập tức bùng nổ. Cái tên khốn kiếp này, hắn biết anh ta thích quyến rũ gái trẻ, hắn còn chưa tính sổ chuyện anh ta là tình duyên của A Hoa, tuy rằng em gái thân ái không có tình cảm gì với anh ta, nhưng tên này còn mặt dày muốn gặp mặt A Hoa? Đến nước này thì không thể nhịn nữa, con quỷ khốn kiếp trăng hoa này, anh ta sẽ phải chết!!!
Tức chết hắn mất! Lí Cảnh Lâm không thèm để ý đến Phiền Phức đang liều mạng tung tăng bên cạnh mình, cứ túm chặt cái gối hình Hoa ca *** ôm cho hết giận. Đang ôm dở, đột nhiên hắn nhận ra đây là cái gối do em gái thân ái tặng, vội vàng ngừng tay, xả giận xong thì mặc quần đùi ôm Hoa ca đi ngủ.
Mà ở căn phòng bên cạnh, A Hoa dùng điện thoại di động lên QQ, cười vô cùng gian xảo. Cô mau chóng nhắn tin đến một dãy số 【Cá đã mắc câu, kế hoạch thành công】, cô đã dự đoán trước được tên dê ngu si kia sẽ theo dõi mình mà.
A Tú: A Hoa, lừa anh cậu như vậy được sao? Tuy rằng đôi khi anh ấy hơi quá đáng, ặc, rất quá đáng.
A Hoa: Anh ấy đã phá hoại mười lần hẹn hò của tớ rồi, đe dọa hơn hai mươi mốt nam sinh thổ lộ với tớ, lén lút vứt vô số quà và thư tình của tớ… Khiến cho tớ đến giờ này chưa có một mảnh tình vắt vai! Cậu nói đi, tớ không lừa anh ấy thì lừa ai bây giờ?
A Tú: Vậy… A Hoa, cậu làm tốt lắm…
A Hoa: Cậu nói xem, tớ là cô em gái tốt nhất Trung Quốc, chỉ không không ghi thù anh ấy chia rẽ nhân duyên của tớ, còn giúp anh ấy gặp được tình yêu chân chính, rộng lượng hết mức!
A Tú: Đúng là rất “rộng”…
A Hoa: Hừ~ Đương nhiên
~Khi A Hoa đang tính toán “lừa gạt anh trai” còn Lí Cảnh Lâm lại lên kế hoạch “cứu em gái”, ba ngày thoáng chốc trôi qua. Nhưng mà bất ngờ thay, vốn trạch nam tưởng em gái nhất định sẽ không đưa mình cùng đi gặp mặt, từ lâu đã chuẩn bị tâm lí phải dắt Phiền Phức đi theo dõi em gái, không ngờ hắn chỉ nói một câu, em gái đã đồng ý rồi? Tuy rằng yêu cầu của cô là phải mặc trang phục gọn gàng, hơn nữa còn phải thay đổi kiểu tóc…
Ngồi ở trên ghế, trạch nam Lí Cảnh Lâm thù hận sâu sắc nhìn từng sợi tóc của mình phất phơ bay xuống, bình thường hắn có thói quen lấy tóc che mặt, bây giờ lộ hết cả ra thật không quen. Mà người yêu cầu thợ cắt tóc cắt đang ngồi trên sô pha chơi điện thoại, A Hoa, khi nhìn thấy khuôn mặt thật sự của anh trai lộ ra, trong lòng không khỏi nhảy một cái. Thật sư phải giao anh trai đáng yêu như vậy cho Quân Khuynh sao, nhầm, giao cho con sói bự Đoạn Kỳ kia sao? A, cô có chút hối hận rồi.
Nhưng mà khi A Hoa tỉnh táo nghĩ lại, anh của cô là điển hình của “nhân mô cẩu dạng*”, mặt người dạ thú, giống như Phiền Phức version con người. Tốt nhất phải để Đoạn Kỳ yêu anh ấy sâu sắc đến điều giáo anh ấy đi! Tùy tiện thả ra ngoài toàn cắn người lung tung, đặc biệt đóng gói luôn con chó ngu ngốc mang theo đi!
(nhân mô cẩu dạng: người làm giống chó.)
Với tâm tình sung sướng này, A Hoa kéo anh trai mình đi mua quần áo, áo ngắn tay với quần yếm, phối với giày vải màu trắng, chậc chậc, người bán hàng khen không ngớt lời, A Hoa còn nghĩ đây là em trai mình! Nếu bình thường anh trai cô chăm chỉ mặc quần áo tử tế, cô cũng không ngại dẫn hắn ra đường cùng. A Hoa nghĩ, rất tự hào đó!
Trạch nam Lí Cảnh Lâm cũng rất vui vẻ, tên yêu em gái thành cuồng chỉ cần được ở cùng với em gái đều rất vui vẻ. Nhìn nét mặt cười tươi như hoa của em gái, trạch nam càng thêm kiên định, quyết định thà hi sinh bản thân cũng phải khiến con sói bự Quân Khuynh kia rời xa em gái mình.
Trước sự tính toán riêng của hai anh em, ngày gặp mặt cuối cùng cũng tới!
============================
Xì poi chương sau:
Làm sao bây giờ, A Hoa khiếp sợ phát hiện ra sự thật mà mình nên phát hiện ra từ lâu, nếu như nam thần Đoạn Kỳ mà ở bên anh trai cô, anh trai chính là thụ mà! Không phải cô kiếm được “chị dâu” cho anh trai, mà là kiếm được “ông xã” cho anh mình! Nếu như hai người cãi nhau, với thân thủ của Đoạn Kỳ, chẳng phải sẽ đẩy ngã anh cô vào giường mà làm sao?! Trong đầu A Hoa vô thức hiện ra mấy màn 18+ kinh điển, trong đó thụ tự động trở thành Lí Cảnh Lâm, anh trai yếu ớt, khóc lóc chống cự, còn có mà bàn tay xiết chặt gra giường đến trắng bệch, A Hoa chìm sâu vào tự trách…