Xin Lỗi, Em Không Dám Nữa

Chương 2

Trước Sau

break

Cố Dạ năm nay hai mươi bốn tuổi, cách Phương Vinh mười tuổi. Hắn đang đảm nhiệm công việc tại Cố Thị, tương lai sẽ thừa kế nó.

Cố Dạ khẽ nheo đuôi mắt, không vui nhìn cô gái đang đứng co ro ở góc giường.

Âm thanh nặng nề vang lên: “Lúc nãy em định nói gì hả Vinh nhi?”

Cô run rẩy lắc đầu, ấp úng nói không tròn câu: “Em… không… Không có, em không có nói gì cả.”

Phương Vinh đứng ở góc giường, tận lực thu hồi cơ thể hận không thể dán vào vách tường, đến cả thở cũng không dám thở mạnh.

Đôi chân thon dài từ từ tiến về phía cô, Phương vinh run rẩy đầu cúi xuống không dám nhìn Cố Dạ, không cần nhìn cô cũng biết bây giờ Cố Dạ đang có vẻ mặt gì.

Tức giận, kiềm chế.

Tức giận vì lời cô xém nói ra khi nãy, kiềm chế vì bây giờ đang có ba mẹ cô ở đây, có lẽ hắn... Hắn sẽ không đánh cô, không trừng phạt cô.

Nhưng trái ngược với những gì Phương Vinh nghĩ.

Bàn tay Cố Dạ bỗng nhiên nắm lấy mái tóc của cô mạnh mẽ giật lên, khiến cô phải ngước lên đối mặt với hắn.

“A…”

Phương Vinh sợ hãi hô lên một tiếng, khi nhìn thấy đôi mắt hắn lạnh giá, tự như đã kết băng, da thịt cô liền cảm thấy một trận tê dại.

Hắn lạnh giọng nói với cô: “Đừng nghĩ có bố mẹ em ở đây anh sẽ không làm được gì em, Vinh nhi tốt nhất em nên ngoan ngoãn cho anh, đừng chọc anh tức giận, anh có rất nhiều cách để khiến em thống khổ, em không phải đã nếm qua rất nhiều lần rồi sao, không biết rõ à?”

Vừa nói xong câu cuối cùng, Cố Dạ nắm tóc Phương Vinh ném lên giường.

Hắn nhìn cô cuộn mình trên giường run rẩy rồi nhấc chân đi đến phòng quần áo, tự tay chọn cho cô một cái đầm trắng dài qua gối thật xinh đẹp. Đến khi đi ra hắn vẫn còn thấy Phương Vinh co người nằm trên giường.

Cố Dạ lập tức nhíu mày, không vui quát lên: “Ngồi dậy, thay đồ.”

Người nằm trên giường run rẩy một hồi rồi mới chậm rãi ngồi dậy, đem áo thun cùng chân váy cởi ra trước mắt hắn

Tức khắc làn da trắng mịn bại lộ trong không khí, nhưng điều kỳ lạ là có những dấu hôn màu đỏ chi chít trước ngực.

Đôi mắt Cố Dạ đỏ lên, hắn nhìn chằm chằm cơ thể trắng mịn của Phương Vinh, hắn biết da cô mịn màng cỡ nào, bởi vì đêm nào hắn cũng hôn lên đó.

Yết hầu của Phương Vinh di chuyển, lời cầu xin đến bên miệng nhưng không dám nói ra.

Sợ rằng vừa nói ra sẽ ngay lập tức ăn một cái tát từ hắn.

“Cốc cốc…”

“Cậu chủ, bà chủ bảo ngài nhanh lên.”

Giọng nói của Cố Dạ khản đặt: “Tôi biết rồi, sẽ xuống ngay.”

Hắn khống chế dục vọng, tỉ mỉ mặc váy cho Phương Vinh.

Đây là công việc hắn hay làm, ngay cả quần lót và áo ngực cũng là hắn tự tay chọn cho cô.

Việc này đã trở thành thói quen và sở thích của hắn.

Trước khi ra khỏi phòng, Cố Dạ bóp lấy cằm của Phương Vinh, mỉm cười tà ác, trong mắt tràn đầy uy hiếp.

“Những gì nên nói và những gì không nên nói chắc Vinh Nhi biết chứ?”

“Anh đã dạy em trước khi em gặp cha mẹ mình rồi mà.”

Phương Vinh đau đến chảy nước mắt, móng tay của hắn đang bấu vào da cô, cô run rẩy cầm lấy bàn tay hắn, kiềm chế sự sợ hãi, khóc nức nở mấy tiếng: “Vâng ạ.”

Cố Dạ hài lòng rút tay về, lau nước mắt cho cô rồi nắm tay nhau đi xuống lầu.

Hai gia đình cùng nhau tổ chức một buổi tiệc nhỏ để chúc mừng sự thành công của Phương Thị.

Ông bà Phương rất vui, bọn họ vô cùng biết ơn Cố gia, đặc biệt là Cố Dạ, chỉ có những người trong giới hào môn mới biết, để Cố thị có thể phát triển như hôm nay thì không thể không nhắc đến thế lực đằng sau ở phía sau nó.

 

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc