Xin Lỗi, Em Không Dám Nữa

Chương 1

Trước Sau

break

“Bịch… Bịch…”

Tiếng bước chân dồn dập vang lên, sau đó là âm thanh non nớt mang theo sự gấp gáp.

“Ba mẹ ơi, Vinh Vinh cũng muốn đi nữa, đưa con đi theo với.”

Trong khu vườn trồng đầy hoa hồng của tòa biệt thự, có bóng dáng nhỏ nhắn đang mặc chiếc đầm màu trắng hối hả chạy về phía cổng, đôi chân nhỏ vẫn còn chút mập mạp vừa chạy vừa ý ới gọi theo hai cặp vợ chồng đang đi phía trước.

Cuối cùng vẫn không kịp, hay nói cách khác bọn họ đã bỏ cô bé ở lại đây, cô bé đứng tại chỗ, hai mắt ươn ướt nhìn chằm chằm chiếc xe đang chạy đi ở phía xa.

Phương Vinh mười một tuổi có làn da trắng nõn như sữa dê, đôi mắt hạnh to tròn lúng liếng cùng với đôi môi mỏng khẽ mím lại, bé không muốn bị bỏ lại, bé không muốn ở chung với Cố Dạ.

“Hu… Hu...”

Từ đằng sau, người đàn ông tên Cố Dạ đi tới, đôi mắt thỏa mãn nhìn chằm chằm bóng lưng nhỏ bé đang khóc thút thít.

Hắn cười một tiếng rồi bất ngờ khom lưng bế Phương Vinh lên tay.

“A…”

Cô bé sợ hãi hét lên, sau đó hết dám cử động.

“Vinh Vinh ngoan, từ hôm nay anh sẽ là người chăm sóc em, em phải ngoan ngoãn nghe lời anh có biết không?”

Hắn giơ tay vuốt nhẹ má cô bé, lập tức nhìn thấy sự sợ hãi trong đôi mắt xinh đẹp ấy.

Cố Dạ cười nhạt, đáy mắt tối tăm đang bắt đầu hình thành những kế hoạch điên rồ.

Cố Thị là một tập đoàn tài chính lớn, có tầm ảnh hưởng ra quốc tế. Lần này ba mẹ Phương Vinh vì muốn đưa tập đoàn trang sức Phương thị vươn ra quốc tế mà phải nhờ cậy gia đình bạn thân mình.

Không ngờ hai vợ chồng họ Cố lại lại vui vẻ đồng ý, tận tình dẫn bọn họ ra nước ngoài, dù sao hai gia đình khá thân thiết, ba mẹ Phương Vinh cũng thường đưa con gái đến đây chơi với con trai của họ, cho nên ba mẹ Phương rất mới yên tâm để con gái ở lại cho Cố Dạ chăm sóc.

Họ chỉ nghĩ là sẽ đi vài tháng nhưng không ngờ để gia nhập được thì trường quốc tế thì có quá nhiều việc phải làm, chuyến đi này kéo dài tới hai năm, ba mẹ Phương không về gặp mặt Phương Vinh lấy một lần.

Phương Vinh sống ở nhà chính Cố gia hơn ba năm mới gặp lại được cha mẹ của mình.

Khi hai ba mẹ Phương trở về, họ vui mừng ôm lấy cô con gái bé bỏng nay đã gần 14 tuổi, hai vợ chồng ai cũng đang đắm chìm trong niềm vui của thành công nên không nhận thấy sự thay đổi trên gương mặt của Phương Vinh

Ở phòng khách Cố gia.

Bà Phương ân cần hỏi: “Vinh Vinh à, con sống với Tiểu Dạ có ngoan không, có quậy phá gì không?”

Bà ôm lấy Phương Vinh dịu dàng vuốt tóc cô.

Tuy đã xa cách ba năm nhưng tình mẫu tử vẫn liên kết họ lại với nhau.

Phương Vinh khẽ nhìn về phía Cố Dạ rồi lập tức quay đi, mím môi đáp: “Con ngoan lắm ạ, Dạ ca ca rất yêu thương con, con… con rất… thích.”

Vừa nói Phương Vinh lén lút đưa đôi mắt sợ hãi về phía Cố Dạ.

Thấy hắn đang mỉm cười nhìn mình.

Cô bé run rẩy quay đầu lại, nói ra hai chữ cuối cùng: “Anh ấy.”

Cha Phương bật cười: “Vậy sao, con thích Dạ ca ca lắm à?”

Phương Vinh gật đầu, sau đó nôn nóng hỏi: “Ba mẹ ơi, nếu hai người đã về rồi thì…”

“Dì Phương, sắp tới bữa tối rồi mọi người ra sân trước, con bảo người hầu đưa Vinh Vinh lên phòng thay quần áo.”

Phương Vinh chưa kịp nói hết câu đã bị Cố Dạ cắt đứt, cô bé sững sờ trong chốc lát, sau đó lập tức ngậm miệng lại, hai bàn tay bé bỏng đặt trên gối vô thức nắm chặt lấy làn váy đến trắng bệch.

Mọi người đứng dậy đi ra sân, còn Phương Vinh thì được người hầu đưa lên phòng, chỉ năm phút sau Cố Dạ đã mở cửa bước vào.

 

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc