Hạ Úc Phỉ mím môi nở một nụ cười, giọng điệu đáng yêu:
“Là em mơ thấy đó.”
“Thì ra tên WeChat ‘Phỉ Phỉ hay mơ giữa ban ngày’ là từ đây mà ra.” Ôn Kiến Từ nói, giọng đầy ẩn ý.
Câu đó suýt khiến Hạ Úc Phỉ nghẹn lời vì xấu hổ, nhưng rồi lại không hiểu sao cảm thấy hai chữ “Phỉ Phỉ” được anh dùng giọng nói trầm thấp, êm tai đó gọi ra, nghe cũng trở nên cao quý hẳn lên.
Đột nhiên Ôn Kiến Từ nghiêng người tới, cầm lấy túi của cô, “Đi thôi.”
Hạ Úc Phỉ hơi ngạc nhiên:
“Đi đâu?” Tối nay cô tuyệt đối không đến phòng 2537 đâu.
Ôn Kiến Từ thuận theo logic trong lời cô, hờ hững suy luận:
“Em từng tặng anh trong mơ, vậy chắc ở ngoài đời cũng nuôi một cây ở nhà tất nhiên là đến lấy lại ‘cà chua nhỏ’ của ạnh rồi.”
Cái gì mà “của anh”? Cà chua nhỏ?!
Hạ Úc Phỉ cảm thấy rất rõ ràng, chắc vì Ôn Kiến Từ là con một trong hào môn, nên từ nhỏ đến lớn chưa từng biết đến hai chữ “nhường nhịn”, cái gì vừa mắt là của mình, cướp về cũng không chút áy náy.
Giờ thì anh lại muốn cướp cả “cà chua nhỏ” của cô nữa rồi.
-
Hạ Úc Phỉ thích sống ở nơi náo nhiệt, từ cửa sổ sát đất trong phòng khách nhìn ra ngoài cũng toàn là những tòa cao ốc san sát. Dù sống trong căn hộ thế này chẳng có mấy riêng tư, cô vẫn rất thích cái cảm giác một mình đắm mình trong ánh đèn rực rỡ.
Vừa mở cửa, đèn bật sáng, Hạ Úc Phỉ liếc nhìn người đàn ông đường hoàng bước vào nhà mình, ánh mắt tràn đầy bất mãn gần như sắp tuôn ra.
Ôn Kiến Từ hoàn toàn không hề thấy lúng túng, thậm chí còn thong dong thư thái tham quan lãnh địa riêng của nữ minh tinh.
Bước vào là khu bếp mở, sạch sẽ đến mức như chưa từng được sử dụng. Bên kia quầy bar tông xanh lạnh là một bức tường trưng bày đầy chai rượu, phía dưới là sofa tròn bằng vải và bàn trà nhỏ.
Nhà Hạ Úc Phỉ không có phòng cho khách, hành lang rẽ phải chỉ có một cánh cửa trắng tinh — chắc là phòng ngủ rất rộng.
Ôn Kiến Từ có vẻ đoán được ban công ở đâu, nhưng tạm thời không có ý định tiếp tục khám phá, chỉ đổi hướng, đi đến ngồi xuống ghế sofa.
Cái dáng vẻ lười biếng, quý tộc ấy, chỉ thiếu điều không nói ra: “Quỳ xuống hầu hạ ta đi.”
Hạ Úc Phỉ tức tối đi lấy nước trong tủ lạnh, không thèm pha trà, cũng không cho anh uống rượu. Ai mà biết được, lần trước chỉ vì một chai vodka mà lăn lên giường, lần này có khi vì một chai whisky lại tiếp tục lăn cũng nên.
Một lát sau, cô rót một ly nước có ga vị vải sắp hết hạn đặt trước mặt Ôn Kiến Từ:
“Thương hiệu tài trợ gửi tặng đó, em thích nhất là vị nho xanh.” Ý bảo: Đừng không biết điều mà chê nhé!
Ôn Kiến Từ khẽ nhấp một ngụm, tỏ ra “hạ mình” nếm thử.
Sau đó, anh bình luận:
“Ngọt quá rồi.”
Thật ra Hạ Úc Phỉ cũng thấy loại nước này ngọt đến phát ngấy, nhưng nhất thời không chắc có phải do gần hết hạn không, trong lòng nghĩ vậy, miệng thì lại cãi rất hùng hồn:
“Con gái tụi em toàn uống nước ngọt như vậy đó.”
Ôn Kiến Từ bật cười, cười xong thì không khí giữa hai người đột nhiên im lặng lạ kỳ.
Lúc này, Hạ Úc Phỉ mới cảm thấy có gì đó sai sai. Có khi cái lý do “đến lấy cà chua nhỏ” chỉ là cái cớ cho có, thực chất thì... ánh mắt của Ôn Kiến Từ đôi mắt phượng kia ít nhiều chứa chút nhung nhớ ngày đêm thì phải.
Nếu cứ ngồi đối diện im lặng thế này nữa, anh thật sự có thể không khách khí mà bế cô lên giường mất.
Tuy Ôn Kiến Từ với gương mặt hoàn hảo kia đúng là rất bắt mắt rõ ràng là do chọn lọc hết những gen tốt đẹp nhất từ ba mẹ lại có cả cơ bụng tám múi. Chỉ cần ngồi đó thôi, từ góc nhìn của cô, đôi chân anh đã dài đến mức vô lý.
Đẹp thì có đẹp, nhưng mà…
Hạ Úc Phỉ nghĩ đến chuyện nếu anh phải liên hôn, đối tượng chắc chắn sẽ là tiểu thư nhà họ Khúc. Một lúc sau, cô đè nén cảm xúc xuống, tìm đại một cái cớ:
“Ờm… anh ăn cơm chưa?”
Ai lại hỏi người ta 9 giờ tối rồi mà ăn chưa. Ôn Kiến Từ đoán ra được ý đồ của cô, rất phối hợp mà đáp:
“Chưa.”
Nghe vậy Hạ Úc Phỉ nghiêm túc gật đầu, như thể vừa khai thác được thông tin quan trọng lắm, rồi chỉ tay về phía bên cạnh:
“Nhà bếp ở đằng kia đó.”
Cô cố ý muốn cho Ôn Kiến Từ cậu ấm cao quý tự vào bếp nấu ăn, để chọc tức cho anh tự rút lui.
Không ngờ Ôn Kiến Từ nghe xong, lông mày không nhíu lấy một cái, thậm chí còn hỏi rất thân thiện:
“Em muốn ăn gì?”
Hạ Úc Phỉ thật sự muốn hỏi: Anh biết nấu ăn á???
A a a a!
Tại sao anh ta lại biết thứ đặc biệt như vậy?
Ôn Kiến Từ thấy cô không nói gì, dứt khoát đi đến tủ lạnh lớn trong bếp mở, xem thử có nguyên liệu gì không.
Vừa mở ra, tầng bảo quản toàn là đủ loại đồ uống và snack, chẳng thấy bóng dáng một cọng rau xanh nào, chỉ miễn cưỡng moi ra được nửa gói mì khô trong góc.
Một lúc sau.
Ôn Kiến Từ vẫy tay gọi cô, hai ngón tay thon dài gõ nhẹ, trông rất đẹp, nhưng cũng chẳng khác gì gọi một con thú nhỏ: “Cà chua bi của em ở đâu?”
Cà chua bi của Hạ Úc Phỉ được cô trồng trên ban công hình bán nguyệt trong phòng ngủ chính.
Cô đẩy cánh cửa trắng như tuyết, đập vào mắt trước tiên là một bức tường đầy búp bê nhồi bông, hình dạng kỳ lạ, màu sắc sặc sỡ đến hoa cả mắt, tiếp theo là đám hoa cỏ cô trồng, hai bên chiếm nửa phần không gian chẳng ai thua ai.
Ôn Kiến Từ lịch sự bế chậu cà chua bi đặt cạnh chậu hoa chuông gần như đã bị cô tưới chết, nói: “Ừ, em đúng là biết trồng cà chua bi thật.”
Chỉ riêng chậu này, dù hơi thiếu dinh dưỡng nhưng vẫn còn một tia sinh khí.
“Những hoa cỏ kia là anh Đào mua về, lúc trước chậu hoa loa kèn em làm chết cũng là ảnh mua.” Hạ Úc Phỉ cố ý nhấn mạnh, mỉa mai rằng anh ta cũng chẳng biết trồng cây, rồi lại nhẹ nhàng thở dài, “Chắc cảm thấy nhan sắc nghiêng nước nghiêng thành của em khiến người ta có cảm giác xa cách, thiếu chút hơi người, nên dùng đám này để thêm phần ấm áp.”
Ôn Kiến Từ nghĩ đến tài nguyên đáng thương của cô, và cả độ nổi tiếng ít ỏi đến đáng thương ấy.
Anh cũng thấy có vài phần đồng tình.
Anh hái một quả cà chua bi, rửa sạch rồi cắt ra, ngón tay dính chút nước đỏ, nổi bật trên làn da trắng lạnh như sứ. Trong suốt quá trình, anh đột nhiên hỏi rất tự nhiên: “Sắp tới em có dự án phim nào không?”
Hạ Úc Phỉ đang tựa người vào khung cửa thưởng thức thì hơi sững lại một chút.
Ôn Kiến Từ sẽ không vô cớ hỏi như vậy.
Ẩn ý đằng sau câu hỏi này, rõ ràng là: muốn đưa tài nguyên cho cô rồi.
Hạ Úc Phỉ nhìn anh không chớp mắt, trái tim đập rõ ràng. Một lúc sau, cô như cuối cùng cũng chịu mỉm cười, nụ cười nhàn nhạt nhưng lại mang theo dư vị khó diễn tả: “Dạo trước có một nhà đầu tư, muốn chi mười tỷ để làm riêng một bộ phim cho em. Điều kiện duy nhất là được ăn một bữa cơm với anh.”
Giờ đây, cô giống như dân môi giới ăn chặn, bữa cơm thì cô ăn một mình với Ôn Kiến Từ, tài nguyên cũng cầm luôn.
Cô lại cười, dùng một nụ cười thật đẹp đối diện với anh: “Anh có thể cũng chi mười tỷ đầu tư cho em một bộ phim không? Em muốn Hạ Dận Xuyên làm đạo diễn chính, muốn đội ngũ sản xuất tinh anh nhất trong ngành, và dàn ảnh đế ảnh hậu chỉ xuất hiện trong phim của các đạo diễn lớn đến nâng cấp địa vị cho em.”
“Chỉ vậy thôi à?” Ôn Kiến Từ nhìn cô, sống mũi cao dưới ánh đèn dịu nhẹ, trông như ánh trăng.
Hạ Úc Phỉ né tránh ánh mắt anh một cách tinh tế: “Em đùa đấy, so với việc cực khổ đóng phim, em thích ở nhà làm một con bé xinh xắn vô dụng hơn… Tổng giám đốc Ôn, anh đại từ đại bi đừng tăng thêm khối lượng công việc cho em nữa.”
Cô nói, như thể mọi ấm ức và buồn bã trong lòng đều trào ra, ngay cả viền mắt cũng ửng đỏ: “Sẽ mệt chết bé con mất.”
Ôn Kiến Từ im lặng nhìn cô một lúc, lạnh nhạt nói hai chữ: “Lại đây.”
Hạ Úc Phỉ lập tức quay đầu bỏ chạy, đừng tưởng cô không biết, lại gần thật là sẽ bị hôn đó.
Mười lăm phút sau.
Ôn Kiến Từ dùng mì khô và cà chua bi, nấu cho cô một bát mì dương xuân đơn giản, hương vị thanh đạm mà lại ngon miệng.
Dọn lên bàn rồi, ngay cả một người khó chiều và dễ xúc động như Hạ Úc Phỉ cũng không kìm được ăn thêm vài miếng. Cô chợt thấy hối hận vì vừa rồi bỏ chạy, một người đàn ông đỉnh cấp giỏi nấu ăn như vậy, để anh hôn một cái thì đã sao?
Đôi mắt đen láy của Hạ Úc Phỉ sáng lên vài phần, ngẩng đầu nhìn Ôn Kiến Từ đang ngồi đối diện, đang chuẩn bị tung ra một loạt lời mật ngọt thì tiếng chuông điện thoại vang lên cắt ngang cô.
Là điện thoại của Ôn Kiến Từ.
Anh liếc nhìn màn hình, Hạ Úc Phỉ cũng không nhịn được nhìn sang.
Mới chỉ thấy lờ mờ một chữ “Thẩm”, Ôn Kiến Từ đã cầm máy lên, thản nhiên nhận cuộc gọi: “Ba nhỏ.”
Một tiếng “ba nhỏ” thân mật đến mức khiến Hạ Úc Phỉ lập tức tỉnh táo lại.
Cô cầm đũa không động, cúi đầu nhìn bát mì dương xuân, không biết vì sao lại dâng lên một cảm giác buồn bã, như thể từng chút hơi ấm mong manh cũng có thể bị vô tình cướp mất.
Ngoài cha ruột của Ôn Kiến Từ, còn ai có tư cách làm “ba” của anh?
Dĩ nhiên là “người ba theo nghĩa bóng” Thẩm Phục.
Anh đã gọi người ta là “ba” rồi, còn cô vẫn cố đắm chìm trong chút hơi ấm dễ vỡ này, nghĩ rằng mình có thể giữ lấy thật…
Cô đúng là đã chấp nhận vai diễn chim hoàng yến trong lồng vàng rồi.
Hạ Úc Phỉ khẽ nhếch môi, không muốn nghe lén cuộc gọi của Ôn Kiến Từ, sợ từng câu từng chữ đều là thứ mình không muốn nghe, cô cầm bát đi về phía bếp, đổ một đống giấm vào.
Cà chua bi vốn đã có chút chua nhẹ, cô húp hai muỗng nước súp, chua đến nỗi suýt nghẹn nước mắt.
Bỗng nhiên, Ôn Kiến Từ xuất hiện phía sau, bóng dáng cao lớn màu đen gần như bao phủ lấy cô, anh bật cười: “Khá biết ăn chua đấy.”
Đúng vậy đó, cô rất giỏi ghen tuông mà… Hạ Úc Phỉ không muốn lộ tâm tư của mình, chỉ đành để lộ hết phần xấu tính nhất: “Anh nên đi rồi đấy, dù anh có nấu cho em mười bát mì dương xuân, em cũng sẽ không lên giường với anh đâu.”
Tối nay cảm xúc của Hạ Úc Phỉ không ổn, Ôn Kiến Từ biết rõ.
Anh cũng đã kiên nhẫn dỗ dành cô suốt, đã đặt vị thế xuống rất thấp rồi.
Nhưng Hạ Úc Phỉ không hề tỏ ra cảm kích, ngược lại nổi nóng vô cớ, “Em đi dự lễ tưởng niệm chuột Tiểu Tông, anh tới đó làm gì? Còn dùng danh thiếp cá nhân đi đe dọa cái tên đó, cái tên gì ấy nhỉ…”
Nghĩ không ra tên, càng tức hơn.
Ôn Kiến Từ mở miệng: “Dạo này hơi chán, ai cao trên 1m87, có bụng tám múi thì gửi ảnh riêng cho tôi, chỉ giới hạn đêm nay.”
Tim Hạ Úc Phỉ khẽ run.
Ôn Kiến Từ cười lạnh: “Khẩu vị cũng lớn đấy.”
Hạ Úc Phỉ không biết giọng điệu lạnh lẽo ấy có ẩn chứa chút mỉa mai của kẻ ở thế thượng phong không, chỉ thấy bốn chữ đó như đóng đinh cô tại chỗ.
Ôn Kiến Từ cúi đầu, hơi thở chạm vào sau tai cô, quét qua cả vùng cổ trắng và xương quai xanh: “Chúng ta không cãi nhau, em cũng không được tìm người khác. Nếu chán và không muốn làm việc, anh có thể giúp em giải sầu.”
Hạ Úc Phỉ không hỏi, anh sẽ giải thế nào.
Bởi vì nếu mở lời, chắc chắn sẽ cãi nhau, mà nếu lỡ cãi thắng thì với thế lực của anh, người phải cúi đầu xin lỗi cuối cùng vẫn là cô.
Nếu cãi thua thì càng tổn thương lòng tự tôn.
Ngay sau đó, Ôn Kiến Từ đè cô lên bàn đảo bếp, từ cổ áo bắt đầu, chậm rãi xé toạc váy áo cô ra. Dùng từ “xé” hoàn toàn chính xác, gần như nghe rõ tiếng vải rách.
“Anh đã ngứa mắt cái váy này từ lâu rồi, đen như mặt em vậy.”
Lời vừa dứt, tất cả vải vóc rơi xuống.
…
Hạ Úc Phỉ bị anh làm cho “dơ bẩn” rồi.
Xương bả vai phía sau cô đè lên nước cà chua đỏ rực, như một bức tranh sơn dầu. Ôn Kiến Từ ngắm nhìn vài giây, nhẹ nhàng đặt xuống một nụ hôn, rồi dịu dàng ra lệnh: “Ngồi lên đùi anh.”
Rõ ràng là dùng khăn giấy lau sạch cho cô, nhưng lại giống như đang làm chuyện gì đó mờ ám đầy ái muội…
Hạ Úc Phỉ nhíu mày nhắm mắt lại, như thể buông thả bản thân, dựa đầu vào vai anh.
Đêm tối yên tĩnh, trong phòng sáng trưng, tư thế này đột nhiên mang lại cảm giác như một cái ôm thân mật, mà bàn tay Ôn Kiến Từ với những đốt ngón tay rõ ràng đầy sức mạnh, trượt xuống từ vai cô, da thịt đỏ ửng do tức giận, mềm mại đến mức khiến anh không buông tay nổi. Mỗi chỗ đều bị anh chạm vào, mang theo ý vị ái ân rõ ràng.
Khiến Hạ Úc Phỉ lại ngẩng đầu lên, có lẽ cô trời sinh chính là kiểu “trẻ hư” đẹp đến mức vô dụng.
Chỉ biết phục tùng bản năng cơ thể mà tận hưởng.
Cô nghe thấy chính mình nói: “Ôn Kiến Từ, em thích anh ôm em hôn em, anh có thể nghiêm túc làm dụng cụ làm ấm giường của em không?”
-
“Đêm qua em hôn Ôn Kiến Từ rồi, thì ra hôn một người là cảm giác như vậy, anh ấy hứa với em, thời gian trên giường sau này đều là của em.” Ban ngày, căn hộ không còn dấu vết hỗn loạn đêm qua, Hạ Úc Phỉ quấn mình trong áo ngủ lụa, ngồi trên sofa, mái tóc đen dài rũ xuống vai, tay cầm ly cà phê nhưng không uống, chỉ mải mê kể chuyện.
Đào Lang Minh mua một thùng hoa về, đang cắm vào bình để tăng thêm chút hơi người, nghe vậy liền dừng tay: “Mạn phép hỏi một câu, rốt cuộc là em độc chiếm thời gian trên giường của anh ta, hay là anh ta độc chiếm em?”
Hạ Úc Phỉ ngẩng cao chiếc cằm tinh xảo: “Là em.”
“Vậy tại sao Thái tử gia lại tuyên bố? Cảnh cáo hết đám nam minh tinh đang nhòm ngó nhan sắc của em rồi?” Điện thoại Đào Lang Minh bị giới giải trí gọi nổ tung, công khai lẫn ngầm đều đang dò hỏi tình trạng tình cảm của Hạ Úc Phỉ.
Anh cảm thấy không ổn, quả nhiên phát hiện Ôn Kiến Từ đã đến căn hộ này, còn mang đi chậu cà chua bi duy nhất cô trồng được. Hành động đó rõ ràng là đang tuyên bố chủ quyền anh ta bắt đầu xâm chiếm hoàn toàn không gian riêng tư cuối cùng của Hạ Úc Phỉ, thậm chí để lại dấu vết.
Thấy Hạ Úc Phỉ mím môi không nói.
Đào Lang Minh lại nói: “Em biết, bây giờ em giống cái gì không?”
Hạ Úc Phỉ lạnh lùng đưa tay lên sờ mặt, trong lòng sợ hãi nghĩ , một con chim hoàng yến kiêu ngạo vì được sủng ái?
Quả nhiên, cô trời sinh đã có tư chất làm yêu nữ lòng dạ hiểm độc, mới qua một đêm mà đã lộ bản chất không kiềm chế nổi?
Đào Lang Minh nói: “Giống như một con vật nhỏ hoang lạnh và đói khát, dù cái ôm của người tuyết có thể làm mình tê cóng, cũng không chịu buông tay, khờ khạo hy vọng có thể hút chút hơi ấm để cứu lấy mạng mình.”
Hạ Úc Phỉ hạ tay xuống.
“Chỉ sợ Ôn Kiến Từ sẽ nuôi em tốt quá, tốt đến mức khiến em quên mất mình vốn là một con vật nhỏ lang thang không ai cần.”
Đào Lang Minh vô tình bổ sung.
Hạ Úc Phỉ khoe khoang một cách thản nhiên: “Thì em cũng là một con vật nhỏ rất xinh đẹp.”