Hạ Úc Phỉ ngủ một mạch đến sáng mà không mộng mị.
Sau khi tỉnh, cô cuộn trong chăn ngồi dậy, cuối cùng cũng cầm điện thoại lên tra tin tức về Tập đoàn nhà họ Khúc. Từ hàng loạt kết quả tìm kiếm, cô tìm chính xác cái tên “Khúc Giải Ý”.
Cô đọc gần một tiếng đồng hồ, cảm thấy cuộc đời Khúc Giải Ý như bước ra từ một quyển truyện cổ tích: sinh ra đã được cha mẹ giàu có yêu thương, nuôi dưỡng bằng ruy băng hồng, búp bê, váy công chúa và rất nhiều tình yêu. Hiện tại đang học tại Học viện Tài chính Stanford, từng đoạt nhiều giải thưởng còn nhiều hơn số búp bê treo trên tường của cô.
Môn đăng hộ đối.
Thanh mai trúc mã, tâm đầu ý hợp.
Gia tộc đời trước là chỗ thân quen.
Một công chúa nhỏ được nuôi dạy trong cả vật chất lẫn tinh thần hoàn hảo như vậy, đích thực là lựa chọn hàng đầu cho cuộc hôn nhân hào môn.
Cũng khó trách Ôn Kiến Từ cam tâm chờ cô ấy lớn.
Hạ Úc Phỉ nặng nề đổ người lên giường, lòng ngực dâng lên cảm giác trống rỗng khó tả khiến cô vô thức úp mặt chặt vào gối.
Một lúc sau.
Cô giơ cánh tay trắng muốt lên, cầm điện thoại.
Về cả ngoại hình lẫn tính cách, Hạ Úc Phỉ đều mang chút sắc sảo, nói thẳng ra là không thể chịu đựng dù chỉ một chút. Cách phản kháng mạnh mẽ nhất cô dành cho Ôn Kiến Từ chính là: đổi avatar WeChat thành một chú chim tròn lông xù chống nạnh.
Cô cũng xóa biệt danh “người tốt” của anh, thay bằng cái tên lạnh lùng: “Đồ dùng trên giường”, như một kiểu mỉa mai.
…
Dù không có đoạn video kia, Hạ Úc Phỉ vẫn nhạy bén nhận ra từ khi tiểu thư Khúc về nước, Ôn Kiến Từ không còn tìm niềm vui từ giới giải trí, bắt đầu xa cách cô một cách rõ ràng.
Chuyện này, cả hai ngầm hiểu.
Hạ Úc Phỉ luôn quan niệm làm minh tinh phải có phong thái. Ban ngày chạy sự kiện, ban đêm về nhà chơi búp bê, sống lại những ngày tự giải trí như trước, chẳng màng danh tiếng hay địa vị. Lúc thấy cô đơn cần người bầu bạn, cô lại tự học cách… tìm đại một người thật đến ôm.
Đêm đó, Hạ Úc Phỉ đăng một status WeChat:
“Dạo này hơi chán, mấy anh cao trên 1m87, có cơ bụng sáu múi, gửi ảnh riêng cho tôi. Chỉ nhận tối nay.”
Đào Lang Minh là người phản ứng đầu tiên, giận dữ để lại bình luận:
“Xoá ngay! Đây là chuyện một nữ minh tinh nên làm à?”
Hạ Úc Phỉ ngoan ngoãn xóa bình luận của anh.
Dù sao nhan sắc cô ở đó, chỉ vài phút đã có cả đống tin nhắn riêng gửi đến. Một số người còn gửi kèm cả kết quả khám sức khỏe.
Dù từng có quan hệ thể xác với Ôn Kiến Từ, nhưng Hạ Úc Phỉ rất sạch sẽ trong chuyện này. Khi đó, cô đang nằm sấp trên giường lớn, cố gắng chọn lấy một người vừa ưa nhìn vừa khỏe mạnh. Đột nhiên, điện thoại rung lên khiến ngón tay tê rần.
Tim cô không hiểu sao đập nhanh hơn, cô quay lại giao diện trò chuyện, kéo lên đầu.
Hạ Hi Mộng:
“Truyền thông tài chính tiết lộ, nhà họ Ôn và nhà họ Khúc đã bí mật bàn chuyện đính hôn.”
Một ảnh hậu tử tế, giờ bị biến thành tay buôn tin tình cảm.
Hạ Hi Mộng cố tình làm thân.
Hạ Úc Phỉ nhìn ra điều đó.
Nhưng cô cũng hiểu rất rõ: trong nhà không ai muốn họ làm chị em. Khi còn nhỏ, trước năm năm tuổi của Hạ Hi Mộng, họ chưa từng gặp mặt, không biết đến sự tồn tại của nhau.
Hạ Úc Phỉ sống với bảo mẫu trong căn biệt thự cũ khác của Hạ Dận Xuyên, cho đến một ngày, An Huệ nói với cô: ngày mai phải ra ngoài mừng sinh nhật cho một đứa em gái nhỏ hơn hai tuổi.
Cô còn được dạy kỹ phải làm một đứa trẻ biết lễ phép:
“Câu này phải học thuộc: “Ngài nói đúng ạ”, “Cảm ơn ngài, con rất thích”, “Con xin lỗi”…”
“Câu cuối phải nói thật chân thành, người ta mới tin con là đứa bé ngoan.” An Huệ nhắc.
Hạ Úc Phỉ học thuộc làu. Ngày đến biệt thự nhà họ Hạ, cô còn mang theo chú thỏ bông nhỏ để tặng cho “em gái”.
Nhưng hôm ấy Hạ Hi Mộng nhận rất nhiều quà quý giá hơn. Món quà nhỏ của cô bị Chung Yến Hồng nhận rồi tiện tay đặt vào góc.
Hạ Úc Phỉ không thích mẹ kế này.
Dù vẻ ngoài dịu dàng xinh đẹp, nhưng rất ít khi mỉm cười, nhất là đối với cô, gần như lạnh lùng. Khi chia bánh, bà ta cố tình chia miếng vụn nhất cho cô.
Cô không đỡ kịp, kem bánh dính vào giày cao gót của bà ấy.
Rất rõ ràng, sắc mặt bà ta lập tức thay đổi.
Hạ Úc Phỉ nhìn bà bằng đôi mắt long lanh, nở nụ cười thật tươi:
“Ngài nói đúng ạ. Con xin lỗi.”
Sau đó, Chung Yến Hồng lên lầu thay bộ váy khác, suốt quá trình không hề nói với cô một lời.
Cô bé Hạ Úc Phỉ ở lại căn nhà xa lạ đó đến tối muộn. Khi bữa tối vừa kết thúc, cô đứng dậy, đang nghĩ đến giờ xem hoạt hình thì
Hạ Hi Mộng ngẩng đầu lên, cách qua ánh nến lấp lánh, lễ phép chào:
“Chào mừng chị lần sau lại đến nhà em chơi.”
Trong hai, ba giây dài đằng đẵng ấy, Hạ Úc Phỉ quay đầu nhìn cô bé, rồi nhìn về phía Hạ Dận Xuyên đang ngồi ở ghế chủ. Ông ta nhấp một ngụm rượu đỏ, nhìn đồng hồ như thể đang tính thời gian gọi tài xế đưa cô về.
Không ai muốn cô ở lại ngôi nhà này.
Hạ Úc Phỉ đến thế nào thì bị lịch sự mời ra về như thế.
Dưới ánh đèn đường, cô tình cờ nhìn thấy chú thỏ quen thuộc nằm cạnh thùng rác, bị một con chó nhỏ gặm rách nát.
Lúc ấy, cô bé năm tuổi… đã cảm thấy đồng cảm một cách khó tin với con thỏ bông dơ bẩn, bị bỏ rơi đó.
Bao nhiêu năm trôi qua, Hạ Úc Phỉ chẳng buồn diễn kịch “chị em tình thâm” với Hạ Hi Mộng. Cô đọc tin nhắn nhưng không trả lời.
Rồi cô bật cười khẽ giờ Ôn Kiến Từ đâu còn thời gian ngủ cùng cô nữa.
Đúng lúc muốn gạt anh khỏi tâm trí, thì ông trời đưa “gối ôm” tới thật.
Trần Tố nam chính trong bộ phim trước của cô. Tính cách hai người rất hợp, cô thích sưu tầm búp bê, anh thì thích nuôi chuột hamster. Mỗi lần gặp, cả hai lại chia sẻ niềm vui với nhau. Dù đẳng cấp không tương xứng, tình bạn ấy lại bền chặt đến lạ thường.
Trần Tố nhắn tin đến: “Tôi tổ chức lễ tưởng niệm cho Tiểu Tông, cậu có đến không?”
Hạ Úc Phỉ trừng to mắt, sững sờ: “Tháng trước không phải cậu vừa làm lễ cho Tiểu Hoàng à?”
Trần Tố u sầu: “Tiểu Hoàng và Tiểu Tông không phải cùng một con.”
Cảnh tượng người tóc đen đưa tiễn chuột lông vàng, khóc đến ngất xỉu phải gọi xe cấp cứu vẫn còn rõ mồn một trong đầu cô. Hạ Úc Phỉ thật sự rất khâm phục khả năng diễn khóc của Trần Tố, đạt đến trình độ có thể đưa vào sách giáo khoa. Vậy thì sao cô có thể bỏ lỡ được chứ?
Cô lật người xuống giường, nhanh chóng thay một chiếc váy dài màu đen rồi ra ngoài.
Nhà tang lễ xưa nay không tiếp nhận các “bé chuột” của Trần Tố, vì chuyện này, Hạ Úc Phỉ từng cùng anh ta phẫn nộ mắng bên đó là phân biệt chủng loài trong đoàn phim. Kể từ đó, Trần Tố quyết tâm phát huy sức mạnh của đồng tiền, chọn một khách sạn cao cấp với phương châm "khách hàng là thượng đế" để tổ chức lễ tưởng niệm.
Khi Hạ Úc Phỉ đến nơi, vừa bước vào thang máy suýt nữa thì “dịch chuyển tức thời” ra ngoài.
Trên cánh cửa thang máy sáng loáng phản chiếu bóng người cao lớn của Ôn Kiến Từ. Anh mặc một bộ vest đen bóng, ánh đèn trắng sáng rọi xuống làm đôi mắt phượng càng thêm đẹp.
Thấy cô đứng chặn cửa như tượng gỗ, ánh mắt anh phủ tới, giọng nhàn nhạt: “Hửm?”
Hạ Úc Phỉ lúc này mới hoàn hồn, vội giấu vội vã bao cảm xúc vào trong, bước một hai bước nhỏ trên đôi giày cao gót, như thể muốn khắc sâu dòng chữ “người xa lạ, ngoài đời không thân” lên khuôn mặt xinh đẹp của mình.
Còn Ôn Kiến Từ thì với thân phận của mình, không cần giả vờ ở bất cứ nơi đâu.
Thấy cô ít khi im lặng như vậy, ánh mắt anh lướt qua hàng mi rũ xuống của Hạ Úc Phỉ, rồi dừng lại vài giây ở đóa hoa trắng trên cổ váy đen của cô, nhẹ giọng nói: “Xin chia buồn.”
Xin chia buồn? Hạ Úc Phỉ suýt bật cười châm biếm. Muốn cắt đứt quan hệ bạn giường thì cứ nói thẳng, cần gì phải ám chỉ như vậy? Đây là trực tiếp tuyên bố cô sắp mất đi một người bạn tình kỹ năng đỉnh cao à?
Cô bất chợt thấy chẳng còn gì thú vị, không đáp lại.
May mà thang máy rất nhanh đã đến tầng tám. Cô học theo dáng vẻ lễ phép ngày xưa, nghiêng người chào Ôn Kiến Từ: “Anh làm đúng rồi. Cảm ơn anh.”
Lời vừa dứt.
Chẳng để Ôn Kiến Từ kịp đáp lại, Hạ Úc Phỉ đã quay lưng rẽ sang đại sảnh tổ chức tiệc.
-
Trần Tố tổ chức lễ tưởng niệm cho chuột Tiểu Tông rất long trọng, hoa tươi và rượu ngon đủ đầy.
Nhưng Hạ Úc Phỉ thấy lần này anh ta khóc không dữ dội như lễ tưởng niệm chuột Tiểu Hoàng. Quả nhiên, dù là chuột cùng mẹ sinh ra, thì “tình cha” phân chia vẫn không công bằng.
Hạ Úc Phỉ chống cằm ngồi bên bàn tiệc, nhấp một ngụm rượu cam nhẹ rồi chậm rãi nhai những vụn đá bên trong.
Lúc này, một quý ông có vẻ ngoài lịch thiệp ngồi bên trái chủ động đưa cho cô một tấm danh thiếp: “Cô Hạ, danh tiếng của cô tôi đã nghe từ lâu.”
Cô liếc nhìn danh thiếp, thấy in rõ danh hiệu phó tổng của một công ty lớn trong giới giải trí, nghĩ thầm thân phận lớn hơn cô nhiều. Sau đó ngẩng đầu nhìn người đó, không nói một lời.
Đối phương rõ ràng có ý đồ, không hề che giấu, giọng điệu ám muội: “Tôi là bạn thân của Trần Tố, thấy thông tin kết bạn của cô qua vòng bạn bè của cậu ấy. Không biết cô còn chỗ trống không?”
“Ừm.” Hạ Úc Phỉ xoay tấm danh thiếp trên đầu ngón tay, mãi không lên tiếng, như đang so sánh điều gì đó. Rồi sau một lúc lâu, cô khẽ mở môi, vừa định nói.
Thì vài người ngồi đối diện bất ngờ đứng bật dậy, vẻ mặt kinh ngạc, ánh mắt đều dồn về cùng một hướng.
Chính là phía sau cô.
Hạ Úc Phỉ còn chưa kịp phản ứng chuyện gì xảy ra.
Một bàn tay thon dài và sạch sẽ vươn qua vai cô, động tác chậm rãi thu lại tấm danh thiếp, kèm theo giọng nam trầm thấp vang lên bên tai: “Mang danh thiếp theo chưa?”
Ôn Kiến Từ không hề hạ giọng, ngược lại còn nói đủ lớn để cả hội trường nghe thấy, hỏi cô.
Hạ Úc Phỉ nghi ngờ rượu cam vừa nãy đã xông lên não, chỉ nghĩ: sao anh lại đến đây? Theo phản xạ lắc đầu.
Rồi nhìn thấy Ôn Kiến Từ thay cô “giải quyết” sự cố ám muội này. Anh điềm tĩnh, từ tốn đưa danh thiếp riêng của gia tộc nhà họ Ôn cho đối phương, danh thiếp cá nhân.
Hạ Úc Phỉ nghẹn lời.
Người kia tự xưng là bạn của Trần Tố cũng nghẹn họng.
Ai dám tranh với anh ấy?
Người trong giới đều tinh tường, nhìn ra ngay việc Ôn Kiến Từ tự hạ mình đến đây là vì ai, không ai dám lên tiếng làm phiền.
Hạ Úc Phỉ cúi đầu, ly rượu đã gần cạn nhưng vẫn cầm lỏng lẻo trong tay không buông. Vài giây sau, cô mới chịu ngẩng đầu, chỉ là không cười, đôi mắt đen nhánh nhìn chằm chằm người kia.
“Cô Hạ đeo hoa trắng này đúng là có dụng ý riêng.” Ôn Kiến Từ không tỏ vẻ ngạc nhiên, nhưng hiển nhiên đã hiểu nhầm. Trong thang máy thấy cô mặc váy đen, đeo hoa trắng, tưởng là trưởng bối trong nhà cô qua đời.
“Anh thôi cái kiểu nói móc đó đi.” Hạ Úc Phỉ nghẹn giọng nói, ánh mắt liếc sang danh thiếp đang bị anh kẹp giữa hai ngón tay. Cô có hơi chột dạ, không biết giờ mà xóa vòng bạn bè liệu còn kịp không.
Dù sao, nhìn vẻ mặt của Ôn Kiến Từ…
Càng nhìn càng không đoán được anh có thấy hay không.
Mọi người trong bàn tuy không đủ thân phận để chào hỏi Ôn Kiến Từ, nhưng đều dỏng tai nghe ngóng. Tin đồn trong giới thật giả lẫn lộn, nhưng được ăn dưa tại hiện trường như vậy thì hiếm có.
Mà Ôn Kiến Từ thì rõ ràng đang giữ thể diện cho cô.
Không hề tỏ chút dáng vẻ cao cao tại thượng.
Anh khẽ cười, có ý định nói vài câu với cô, thấp giọng: “Dạo này em nói ít thật.”
Hạ Úc Phỉ mím môi, mọi cảm xúc đều viết rõ trên mặt.
Chứ còn gì nữa, trong giới đang đồn ầm lên rằng cô là chim hoàng yến được anh nuôi dưỡng, đồn đến mức có đầu có đuôi. Chẳng lẽ cô còn phải sáng tối ríu rít làm nũng với anh ta?
“Em đang giận à?” Giọng điệu Ôn Kiến Từ bình thản nhưng ngày càng chắc chắn.
“Không có.” Hạ Úc Phỉ liếc anh một cái rồi quay đi.
“Giận cái gì?” Ôn Kiến Từ khẽ gõ lên danh thiếp, đúng ngay vị trí tên người.
Hạ Úc Phỉ mở miệng, quyết định đổ cho anh một “tội”: “Anh làm cây cà chua nhỏ của em chết rồi.”
Một lúc lâu sau, Ôn Kiến Từ bật cười, trong đôi mắt phượng hiện lên ý cười: “Em đưa cho anh cây cà chua nhỏ lúc nào?”