“Ông kiềm chế một chút, pháp luật nhất định sẽ trừng trị hắn.”
“Ông Thời.”
Bỗng nhiên có tiếng gọi ông, Thời Tống quay lại thì nhìn thấy cảnh sát Lục đã giúp đỡ ông lần trước cũng tới đây.
Ông ngạc nhiên hỏi: “Sao cậu cũng tới đây?”
Lục Thanh Diễn đáp: “Ban đầu tôi là người lãnh vụ án này nên cũng đến đây để ủng hộ ông."
Nói xong thì anh hỏi tình hình của Thời Ưu.
Thời Tống mệt mỏi lắc đầu, đáy mắt tràn ngập đau khổ đáp: “Đêm qua con bé có tỉnh lại một lần nhưng nhịp tim đột nhiên tăng cao, bác sĩ phải tiêm cho một mũi thuốc an thần để con bé ngủ tiếp.”
Lục Thanh Diễn nhớ đến hình ảnh của Thời Ưu lúc hắn tới bệnh viện để điều tra.
Cô bé ấy, rất là đáng thương.
Còn nhỏ như vậy, tại sao lại gặp phải chuyện này.
Nhân viên tòa án bước ra thông báo phiên tòa sắp bắt đầu.
Thời Tống liền đi vào trong, có rất nhiều người tới để ủng hộ ông. Cư dân mạng từ xa cũng tới và những hàng xóm sống chung trong khu ổ chuột.
Khi phiên tòa chính thức bắt đầu, luật sư bên Thời Tống đã đứng lên và nói những lời đanh thép, còn đưa ra nhân chứng là người phát hiện sự việc ở trong con hẻm.
Luật sư này là người từ xa đến, nguyện ý giúp đỡ ông miễn phí.
Quan tòa cho gọi nhân chứng lên bục, luật sư bên Thương Dận bắt đầu hỏi: “Xin hỏi ông, hôm đó ông đi đâu mà lại phát hiện ra.”
Ông chú đó hồi hộp trả lời: “Tôi vừa đi lượm ve chai về thì nghe thấy tiếng hét vang lên nên đã chạy tới để xem.”
“Ông đã nhìn thấy thân chủ của tôi ở đó đúng không?”
Luật sư chỉ tay về phía Thương Dận đang ngã người trên ghế gỗ.
Ông chú nhìn theo rồi gật đầu đáp: “Đúng vậy chính là hắn.”
Luật sư của Thương Dận lại hỏi tiếp: “Ông đã nhìn thấy những gì?”
Ông chú bắt đầu nhớ lại, vừa nhớ vừa nói: “Tôi nhìn thấy hắn đang đứng, quần áo lộn xộn, khóa quần còn chưa kéo hết.”
Ánh mắt luật sư lóe lên tia xảo quyệt, hỏi tiếp: “Còn cô bé thì sao?”
Lúc này Luật sư bên Thời Tống đã ngửi thấy mùi bẫy, anh ấy lập tức đứng lên nói: “Luật sư bên bị kiện đã hỏi quá nhiều, xin được tới bên tôi hỏi nghi phạm.”
Thẩm phán nhíu mày, giơ tay ngăn lại: “Luật sư bên kiện tiếp tục hỏi.”
Luật sư khẽ cười nhếch mép, tiếp tục hỏi nhân chứng: “Ông có nhớ khi mình tới thì cô bé ấy đang ở trong tình trạng như thế nào không?”
Luật sư bên Thời Tống bị chặn họng, nén giận ngồi xuống.