Xâm Hại Chính Đáng

Chương 8

Trước Sau

break

Thời Tống đứng ở ngoài nhìn bác sĩ và y tá đang cố gắng cứu con gái mình, thấy Thời Ưu đang quay đầu lại nhìn ông, mắt cô bé giống như đang cầu cứu ông.

Thời Tống ngã khụy xuống đất, khóc nức nở như một đứa trẻ: “Làm ơn… làm ơn hãy cứu con gái tôi.”

“Nó là người thân duy nhất của tôi trên đời này, tôi không thể mất con bé được… hu… hu.”

Khóe mắt Thời Ưu đỏ hoe, từng giọt nước mắt cũng lăn xuống, trước khi chìm vào hôn mê, cô bé vẫn nhìn chằm chằm vào cha mình, hai cánh môi vẫn mấp máy liên tục muốn nói chuyện với ông.

Đến khi Thời Ưu hoàn toàn chìm vào hôn mê, máy đo nhịp tim mới trở lại bình thường.

Bác sĩ giơ tay lau mồ hôi trên trán, thở phào một hơi nói: "Tình trạng của bệnh nhân đã ổn định trở lại.”

Thời Tống giống như vừa thoát khỏi cõi chết, ông cố gắng đứng dậy chạy đến bên giường bệnh, bàn tay run rẩy vươn ra nhưng không dám chạm vào con gái.

Con bé vừa nãy mới tỉnh lại, bây giờ lại giống như cũ, khiến trái tim ông vô cùng đau đớn, nước mắt cứ chảy xuống không thể ngừng.

Trong phòng không ngừng vang lên tiếng gọi tên con và tiếng khóc của Thời Tống.

Có một chuyện mà Thời Tống không hề hay biết đó là cư dân mạng có tổ chức quyên góp tiền hỗ trợ Thời Ưu chữa bệnh nhưng không một khoản tiền nào được chuyển tới tay ông, thậm chí có những mạnh thường quân còn đích thân đến tận nơi để tặng tiền, nhưng dường như có một thế lực nào đó đã cản trở họ lại.

Một tuần đã trôi qua, Thời Ưu vẫn chưa tỉnh lại, viện phí thì chưa đóng, một đồng cũng không mượn được, Thời Tống vét hết của cải mà chỉ có được vài triệu.

Mái tóc ông đã bắt đầu bạc trắng, gương mặt lộ rõ vẻ mệt mỏi.

Lúc này bộ công an bỗng nhiên thông báo phiên tòa sơ thẩm đầu tiên sẽ diễn ra vào ngày mai.

Dù Thời Ưu chưa tỉnh nhưng do áp lực của cộng đồng mạng quá lớn nên đã có ngoại lệ.

Bỗng nhiên Thời Tống có hi vọng, nếu thắng kiện ông tất nhiên sẽ được bồi thường và sẽ có tiền để đóng viện phí cho con gái.

Nhưng không ai nói cho ông biết một vụ án có thể kéo dài tận mấy năm mới kết thúc.

Ngày phiên tòa diễn ra, báo chí vây rất đông ở bên ngoài.

Khi Thương Dận xuống xe, phải được vệ sĩ hộ tống đi vào trong, bên cạnh là cha hắn cũng có mặt.

Bọn họ vừa xuống xe thì lập tức có rất nhiều phóng viên nhào đến, chỉa mirco vào, liên tục hỏi: “Ông Thương con trai của ông có thật đã xâm hại tình dục một cô bé vị thành viên không?”

“Ông Thương nghe nói ông muốn dùng tiền để ém chuyện xuống như không thành đúng không?”

“Ông Thương xin hãy trả lời chúng tôi đi.”

Bước chân đang đi của Thương Dận bỗng nhiên dừng lại, hắn quay mặt về phía phóng viên đã hỏi câu đầu tiên, đột nhiên cười to, mắt nhìn thẳng vào máy quay, miệng đưa sát vào mirco phun ra một câu: “Phải, đúng là tôi.”

Sau đó trước ánh mắt của mọi người, hắn cười ha ha đi vào trong.

Ai cũng sởn tóc gáy, rùng mình.

Sao trên đời lại có người điên như vậy.

Khi nhìn thấy hai cho con nhà họ Thương hiên ngang đi vào tòa án dưới sự bảo vệ của vệ sĩ, Thời Tống siết chặt nắm đấm, dùng đôi mắt chứa đầy thù hận nhìn bọn họ.

Khi đi ngang qua ông, Thương Dận còn dừng chân lại, mỉm cười với ông một cái.

Nụ cười thách thức, không biết hối lỗi của tên tội phạm.

“Mày…”

Thời Tống tức giận, không kiềm chế được tiến về phía bọn họ vài bước nhưng lập tức bị hàng xóm xung quanh ngăn cản.

 

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc