Một ngụm.
Hai ngụm.
Ba ngụm.
Càng hút càng nhanh, đến khi đá chạm đáy, cô mới giật mình nhìn xuống thì thấy ly đã rỗng tự lúc nào rồi. Cô mở nắp hộp đổ thẳng trà sữa còn dư chút ít vào mồm.
Đúng lúc ấy...
Khục!
Cô mắc nghẹn.
Một viên đá lọt thẳng vào cổ họng, không trôi xuống mà cũng không nôn ra được. Cô mở to mắt, tay đập đập vào ngực, nước mắt rưng rưng.
Trước khi cô kịp bật dậy tự xử lý, Trình Hàn Xuyên đã phản xạ nhanh hơn.
Anh bước tới, luồn tay qua eo cô, dùng một lực vừa đủ nhấc bổng cô ra khỏi ghế. Tay anh đặt ở vùng bụng trên, một cú ép gọn gàng đúng kỹ thuật cấp cứu nghẹt đường thở.
Phụt!
Viên đá bật ra khỏi miệng, lăn lông lốc xuống sàn.
Nhưng khoảnh khắc kế tiếp mới là thứ khiến Bạch Ly chết lặng.
Do tư thế ngồi và góc độ ép người, trong một giây hỗn loạn, phần mông cô vô tình cọ sát lên... cái chỗ không nên chạm, là cái nơi bị che bởi lớp quần jeans ôm sát, nhưng vẫn đủ để cô cảm nhận rõ ràng... độ cứng rắn của nó.
Cô lập tức vùng ra, đỏ mặt, lùi về phía sau như bị điện giật. Tay cô siết lấy quai túi, mắt liếc ngang, tránh nhìn vào anh.
Ngô Gia Hựu đứng cạnh đã chết lặng từ lúc nào, hai mắt trợn tròn nhìn cảnh tượng diễn ra như thể đang xem phim điện ảnh thực cảnh.
Trình Hàn Xuyên vẫn giữ nguyên tư thế, chỉ hơi nhướng mày, thản nhiên như thể vừa cứu một con mèo bị hóc xương cá.
“Thấy chưa?” Anh lùi lại nửa bước, giọng bình thản như vừa đọc báo sáng: “Vụng vẫn hoàn vụng. Cãi thế nào cũng không thoát được.”
Bạch Ly không đáp, chỉ siết túi chặt hơn, như sợ nếu không nắm lấy thứ gì đó thì mình sẽ lộ tẩy.
Rồi anh bước thêm một bước nữa, rút trong túi áo khoác ra một tấm khăn giấy, chìa tới: “Quẹt miệng đi, tèm lem ra hết rồi.”
Cô nhận lấy, nhưng không lau ngay.
“Vẫn không chịu nhận là cô gái sáng nay à?” Anh hỏi.
Cô mím môi, không nói.
Trình Hàn Xuyên nhìn cô một giây dài, sau đó... như buột miệng, thốt ra một câu: “Ngực khoảng 84. Eo 60. Mông 88. Chiều cao một mét sáu tám. Cân nặng tầm 48kg. Cơ đùi săn nhưng không dày. Phong cách bước chân mang dấu vết của huấn luyện nghiệp vụ gì đó, nhưng lệch lực về chân trái - chứng tỏ có chấn thương cũ chưa phục hồi.”
Bạch Ly chết sững.
Ánh mắt cô thay đổi trong tích tắc như thể bị xé toang vỏ bọc.
Anh tiếp lời, giọng vẫn đều: “Chỉ có một người có thông số như vậy đã xuất hiện ở tầng 4 sáng nay. Người đó, chính là cô.”
Gian dối, đến đây là hết.
Bạch Ly siết chặt quai túi, ánh mắt tối sầm. Không phải vì tức giận, mà là vì lần đầu trong đời — cô bị người khác nhìn thấu đến tận đơn vị từng milimet.
“Anh là ai?” Giọng cô cất lên, nhỏ nhưng đầy nguy hiểm: “Vì sao lại biết chi tiết cơ thể tôi đến vậy?”
Trình Hàn Xuyên không đáp ngay. Anh nhướng mày, bật cười khẽ. Một tiếng cười không phải châm chọc, cũng không lạnh lùng.
Rồi anh giơ hai tay lên trước mặt, các ngón tay rắn rỏi mở rộng.
“Cảm nhận bằng tay.” Anh nói.
Câu trả lời khiến cả quán café như đông cứng trong vài giây.
Bạch Ly suýt nghẹn hơi. Cô trừng mắt nhìn anh, không tin vào tai mình.
“Anh...” Cô siết quai túi mạnh hơn, hai vai khẽ run: “Bệnh à?”
“Không.” Anh thản nhiên: “Tôi chỉ thành thật thôi. Nếu đã bị buộc phải cứu người bằng tay thì đừng trách tôi nhớ rõ từng chi tiết.”
Cô quay đi định bước. Nhưng anh tiếp tục, giọng trầm thấp vang lên ngay sau lưng: “Tên cô là gì?”