“Muốn ăn đòn không?” Trình Hàn Xuyên lừ mắt. Không đùa. Anh thực sự vung tay, đập bốp một cái vào lưng đối phương.
“Ái da!” Gia Hựu lùi lại, xoa vai, mặt nhăn nhó: “Chứ gì nữa? Nhìn cái ánh mắt si mê như sắp viết thư tình ấy...”
“Cô ấy chính là người sáng nay tôi kể đấy.” Hàn Xuyên ngắt lời. Giọng anh thấp nhưng rõ như rót vào tai.
Ngô Gia Hựu sững người rồi nhíu mày: “Cô gái buộc dây giày cũng vụng ấy hả?”
“Ừ.”
Cậu ta nheo mắt, chớp vài cái rồi lật lại bộ nhớ: “Chẳng phải... anh nói cô ấy giống kẻ khả nghi à?”
“Chưa xác định. Nhưng trực giác của tôi không sai mấy.”
Hàn Xuyên nói xong thì bước về phía bàn của cô, dáng đi bình thản nhưng ánh mắt cực kỳ sắc bén. Gia Hựu bám theo như cái đuôi, miệng vẫn líu ríu: “Định làm gì đấy? Tra hỏi nhân chứng? Dụ người ta khai bằng trà sữa hả?”
Bạch Ly ngẩng lên khi nghe tiếng bước chân tiến gần. Cô chưa kịp phản ứng gì thì người đàn ông khi sáng đã đứng trước mặt, gương mặt sắc lạnh ấy giờ đang ở khoảng cách gần đến mức cô có thể thấy cả vệt đỏ nhàn nhạt trên cổ anh, hẳn là do hơi nóng khi tắm.
“Chào.” Anh mở lời.
Cô ngừng nhai trân châu. Trừng mắt nhìn anh.
Ánh mắt Bạch Ly chạm thẳng vào mắt Trình Hàn Xuyên. Không ai trong hai người tránh đi, nhưng chỉ một giây sau, anh mỉm cười. Rất nhẹ. Không ngạo mạn, không bỡn cợt — chỉ là một đường cong mờ nhạt ở khóe môi.
Cô lập tức dời mắt đi. Đôi mi dài rũ xuống, bàn tay khẽ xiết lấy ly trà sữa.
“Cô sống ở gần đây à?” Anh lên tiếng, giọng bình thản như thể đang hỏi thời tiết.
Bạch Ly không trả lời. Cô cúi đầu tiếp tục cắm ống hút, không nhìn họ thêm lần nào.
Ngô Gia Hựu chen vào, nở nụ cười tươi như nắng: “Thật tình cờ đấy, tụi tôi cũng ở gần đây. Không ngờ khu dân cư cũ kỹ lại có cô gái đẹp thế này. Bộ... hay ghé quán này lắm hả?”
Im lặng.
“À, trà sữa ngon thật nhỉ?” Gia Hựu cố gắng tiếp cận bằng giọng điệu thân thiện: “Tôi cũng là tín đồ Mixue nè. Có điều lúc hút mà quên nhai trân châu thì dễ nghẹn lắm, cô cẩn thận...”
Không có tiếng đáp. Cô vẫn cắm cúi uống, coi hai người như không khí.
Gia Hựu ngơ ngác vài giây rồi nhăn mặt, lẩm bẩm: “Cô ấy... bị câm hả?”
Bạch Ly khựng lại.
Ly trà sữa dừng ngay miệng. Ánh mắt cô chậm rãi ngẩng lên.
“Không câm.” Giọng cô vang lên, ngắn gọn, rõ ràng, thanh âm trầm thấp mang sắc lạnh.
“Chỉ là không có hứng trả lời mấy câu tán tỉnh rẻ tiền của mấy người thôi.”
Ngô Gia Hựu bị chặn họng, chỉ biết cười khan, giơ tay xoa gáy: “Ờ... xin lỗi. Tôi không có ý…”
“Không sao.” Trình Hàn Xuyên cắt lời, nhưng ánh mắt anh không rời khỏi cô gái trước mặt.
Bạch Ly nhìn thẳng vào anh, tưởng rằng anh sẽ cười trừ rồi bỏ đi như tất cả đàn ông từng bị cô lạnh nhạt từ chối. Nhưng không.
Anh nói, giọng chậm rãi như kéo từng sợi dây thần kinh căng thẳng trong cô: "Đâu cần căng thế đâu cô nhóc buộc dây giày cũng vụng về.”
Bạch Ly khựng lại.
Cô ngẩng lên, ánh mắt hoảng nhẹ, nhưng rồi rất nhanh lấy lại bình tĩnh. Đôi môi nhếch nhẹ thành một nụ cười gượng, vừa đủ khéo để che đi sự đề phòng trong mắt.
“Anh nhận nhầm người rồi.” Giọng cô điềm tĩnh, hơi gằn.
“Thật sao?” Trình Hàn Xuyên hỏi lại, mắt vẫn nhìn cô không chớp, như thể muốn lột bỏ từng lớp phòng vệ mỏng manh cô khoác trên người.
Bạch Ly không trả lời. Cô cắm đầu hút trà sữa.