Cánh môi béo mập cắn chặt lại, hốc mắt ửng hồng quật cường không rơi một giọt nước mắt, hắn hít hít cánh mũi, hai chân đạp một cái, nhảy xuống bắp đùi của nàng, dùng quả đấm nhỏ núc ních thịt chỉ về phía Kim Bảo Nhi.
“Ta ghét ca ca nhất!”
Hung hăng lấy mu bàn tay lau hốc mắt, hắn quay đầu chạy đi, bắp chân mặc dù ngắn ngủn, nhưng trong nháy mắt cũng đã biến mất khỏi tầm mắt của bọn họ.
Ta có phải nặng tay quá không? Kim Bảo Nhi ngẩn ngơ lẩm bẩm, cúi đầu nhìn lòng bàn tay đang đỏ lên của mình, đối với bọn Kim Quáng Kim Chuyên nàng cũng chưa bao giờ nặng tay như thế, vì sao lại cố tình dùng một lực hung ác như vậy đánh Lộ Nhi? Nàng cũng có chút không hiểu.
Đứa bé không biết nghe lời cũng nên dạy dỗ một chút, Bảo Nhi, ngươi không có lỗi. Đông Công Doãn quay đầu cười trộm hai tiếng, nhưng lại đúng lúc châm chọc lấy đôi mắt sáng của Lưu Vân.
Đúng, đứa bé không biết nghe lời cũng nên dạy dỗ một chút, còn đối với người lớn rồi mà chẳng khác nào một đứa con nít thì phải nên trừng phạt như thế nào đây? Lưu Vân đối với tên công tử đồng tính này một chút cảm tình cũng không có, hiện tại lại càng xì mũi xem thường hắn.
Ngươi, là Lộ Nhi ăn con gà của ngươi, cũng đâu phải bổn công tử làm đâu, tại sao cứ muốn kiếm chuyện với ta thế? Người nào đó bị nhắc, mặt cũng đã đỏ đến mang tai.
Chứ không phải do ngươi sao, vì ngươi nên hắn mới chạy vào rừng trúc, cho nên ngươi phải đền tiền con gà, mười hai lượng bạc, đưa đây! Tay ngọc duỗi ra, nàng ngược lại cũng không chút nào khách khí.
Mười hai lượng bạc? Nàng ta tại sao không đi làm ăn cướp cho rồi! Sắc mặt Đông Công Doãn giận đến mức đỏ lên, cơ hồ đã muốn chuyển sang màu gan heo.
Nhưng nhìn thấy mặt nàng ta đang cười gian uy hiếp, hắn chỉ có thể nhục nhã từ trong ống tay áo móc bạc ra, thanh toán tiền con gà, quay người đi, cũng phát hiện Kim Bảo Nhi không biết đã rời đi từ lúc nào, sau lưng chỉ còn một mảnh trống không.
Suy nghĩ một chút, Kim Bảo Nhi sợ rằng Lộ Nhi sẽ rời khỏi Kim gia, bởi vì hắn rưng rưng lên án mình, khiến cho cõi lòng nàng cũng không khỏi co rút đau đớn không thôi, dường như chỉ có việc tìm hắn giải thích mọi thứ, thì mới có thể làm lo lắng trong lòng nàng giảm xuống.
Nhưng mà, không ngờ tới, khi tìm đến Kim gia, thì Phượng nha đầu lại mừng rỡ nói với mình rằng Lộ Nhi đã chạy về phòng, cũng không kịp nhìn thấy ánh mắt kinh ngạc của nàng ta, liền vội vàng chạy về.
Đi qua khung cửa, nàng ôm lấy người đang nằm trên bàn khóc lóc vào trong lòng, thở dài một hơi, ngồi vào ghế, một tay nhẹ nhàng vuốt lên tóc hắn, hôn một cái lên trán hắn.
Lộ Nhi đừng khóc, là tỷ tỷ không đúng, tỷ tỷ xin lỗi ngươi có được không? Nàng nhỏ giọng an ủi.
Bả vai nho nhỏ run run, hắn hình như hơi mệt mỏi dựa vào lòng nàng, nhỏ giọng khóc sụt sùi, lắc đầu một cái. (=,,,,= đừng để em nó lừa tình)
Xem ra hắn vẫn còn giận mình, Kim Bảo Nhi nhíu nhíu mày, móc ra khăn lụa nhẹ nhàng lau đi gương mặt đầy mồ hôi cùng nước mắt của hắn, lại rót ly trà cho hắn uống, thấy sắc mặt hắn dịu lại, khẽ mỉm cười.
Tỷ tỷ vừa rồi không được tỉnh táo, nhưng thật ra cũng là vì lo lắng cho ngươi, vì phụ mẫu của tỷ tỷ cũng đi ra ngoài rồi cũng không trở lại nữa, nên ta lo lắng khi Lộ Nhi đi lạc thì sẽ gặp phải thú dữ tập kích, thế nên nhất thời cũng không khống chế được cảm xúc của mình, mới có thể mạnh tay như thế, Lộ Nhi, tha thứ cho tỷ tỷ có được không? Cảm xúc ảo não xuất hiện trên gương mặt tươi sáng, mặt nàng như đưa đám, những chuyện đó nàng cũng chưa từng nghe người khác nói qua, tất cả mọi người đều cho rằng nàng đã quên mất, nhưng thật ra, đó lại là cơn ác mộng sâu nhất của nàng!
Thân thể vùi ở trong ngực nàng đột nhiên khựng lại, khuôn mặt nhỏ nhắn chậm rãi nâng lên, nhìn thấy vẻ mặt đau buồn của nàng, tròng mắt thoáng một chút kinh ngạc, tay nhỏ bé đưa ra nhéo lấy gương mặt khá gầy của nàng.
Lộ Nhi có thể tha thứ cho tỷ tỷ, trước đây tỷ tỷ đã hứa với Lộ Nhi, đồng ý để ta làm tiểu tướng công của tỷ tỷ rồi, tỷ tỷ có nhớ không? Ánh mắt long lanh thẳng tắp nhìn nàng, cái miệng nhỏ nhắn vểnh lên, hình như nếu không đồng ý thì sẽ gào khóc.
Ừ, tỷ tỷ đã đồng ý đương nhiên sẽ không quên. Nàng gật đầu một cái, có chút nghi ngờ không hiểu tại sao hắn lại nói đến chuyện này?
Nghe được câu trả lời của nàng, trong lòng người nào đó vui mừng đến xiêu vẹo, Kim Bảo Nhi, ngươi nói thì phải làm! Hừ, chỉ vì tên Đông Công Doãn mà muốn bỏ rơi mình sao? Đó là không thể nào!
Như vậy, Lộ Nhi là tiểu tướng công của ngươi, ngươi là tiểu nương tử của Lộ Nhi rồi, có đúng không? Hắn ngẩng đầu hôn lên mặt nàng một cái.
Đúng… Kim Bảo Nhi không nghi ngờ gì mà gật đầu thừa nhận.
Vậy tiểu nương tử đến lúc nào mới chịu thực hiện nghĩa vụ của một nương tử đây? Hắn lộ ra hàm răng lóe sáng, cười đến cảnh xuân rực rỡ.
Về phần Kim Bảo Nhi, tự nhiên cũng rãnh rỗi một chút, hơi giật mình nghiên cứu ý tứ của hắn, nghĩa vụ của một nương tử?