Trong rừng trúc, lá cây nhọn dày đặc, kèm theo cơn gió khẽ thổi lá cây phát ra tiếng xào xạt, cành trúc đong đưa giống như eo nhỏ của thiếu nữ nhẹ nhàng uyển chuyển vậy, thỉnh thoảng ánh mặt trời sặc sỡ xuyên qua qua khe hở trong lá cây, chiếu về phía hai người đang chạy nhanh ở trong rừng.
Tìm khắp nơi mất mấy canh giờ rồi, vì sao vẫn không tìm thấy Lộ Nhi, chẳng lẽ hắn không có đi vào cánh rừng này, hay hắn bị mãnh thú tập kích rồi? Kim Bảo Nhi gấp gáp xoa đi một chút mồ hôi trên mặt, nhìn khắp bốn phía, vẫn không nhìn bóng dáng của đứa trẻ nào.
“ Bảo Nhi, Bảo Nhi, chúng ta nghỉ ngơi một chút rồi đi tiếp, dù sao cũng đã đi qua khu rừng này mấy vòng rồi, nói không chừng, Lộ Nhi đã về nhà từ sớm rồi.” Dùng tay quạt, Đông Công Doãn ít khi hoạt động mệt mỏi thở hồng hộc.
Nhưng nàng vẫn kiên định lắc đầu một cái.
“Không được, nếu hắn về rồi thì Phượng nha đầu sẽ báo cho ta biết, ngươi nói ngươi đã chia tay hắn ở rừng trúc bên cạnh, còn lão chân cừu lại nói không có nhìn thấy người nào đi ngang qua đây, vậy là hắn chỉ có thể ở trong khu rừng này.” Hơn nữa, không hiểu vì sao nàng lại ngửi thấy một mùi hương như đang nướng thứ gì đó, nhưng mỗi khi rừng trúc đung đưa, thì mùi hương đó lại hoàn toàn tan biến đi, cũng không có cách nào tìm được nguồn gốc.
Đông Công Doãn nhìn thấy nàng vẫn tiếp tục vạch lá đi tới, thất bại cúi đầu xuống, cũng chỉ còn cách cùng đi lên, trong lòng thầm mắng, tên tiểu tử này dù có rời đi cũng phải làm người khác bị giày vò.
Hai người đi sâu vào trong rừng một lúc nữa, đột nhiên nghe thấy sau lưng có tiếng bước chân, Kim Bảo Nhi vui mừng quay đầu lại, sau đó lại càng ngạc nhiên.
“Lưu Vân muội muội, sao ngươi lại ở đây?”
Thanh kiếm sắc bén trên tay Lưu Vân chém xoành xoạch các cành trúc, lông mày nhăn lại, liếc mắt nhìn Đông Công Doãn, cười như không cười nói: “Ngươi và hắn đi cùng nhau, ta cũng không yên tâm được, hơn nữa gà của ta cũng biến mất rồi, ngày thường nó thích đi vào rừng trúc, ta cũng nhân tiện đi tìm một chút, tuy nói khu rừng này không có thú dữ ẩn núp, nhưng các ngươi đều là tay trói gà không chặt, nếu có chuyện gì xảy ra thì cũng không dễ dàng đối phó được, yên tâm, hôm nay ta đã cho cả lớp nghỉ sớm rồi.”
Bảo Nhi đi cùng mình thì có gì không tốt, cái bà nam nhân này, đúng là xen vào chuyện người khác! Đông Công Doãn giận dữ hung hăng liếc nàng ta một cái, nhưng khi thấy nàng ta dời tầm mắt ra chỗ khác, làm như không nhìn thấy phẫn nộ của mình, lửa giận lại càng tăng thêm vài phần.
“Lưu Vân muội muội, làm phiền ngươi rồi.” Kim Bảo Nhi biết nàng cũng đang lo lắng cho Lộ Nhi, mỉm cười đa tạ.
Nhưng đúng vào lúc này, một trận gió lại nổi lên lần nữa, những lá trúc thổi từ rừng trúc phủ đầy che kín cả mặt đất, làm mê hoặc ánh mắt của mọi người, cành trúc đung đưa kịch liệt, trên đó hỗn loạn đến nỗi như muốn dung hợp vào nhau.
“Ca ca!” Giọng nói non nớt vui sướng vang lên.
Cơn gió cũng đột nhiên chậm lại, trong bầu không khí bụi bậm tung bay đan xen cùng ánh nắng vào lúc giữa trưa tạo nên một khung cảnh mỹ lệ, có một chút ánh sáng màu vàng, nhẹ nhàng bay múa.
“Lộ Nhi!” Mới vừa mở hai mắt ra, Kim Bảo Nhi liền nhìn thấy hắn đang lôi kéo vạt áo của mình, mắt to long lanh, cùng với gương mặt dính dầu mỡ, “Ngươi chạy đi đâu vậy, làm đại ca lo lắng muốn chết!” Thân thể hơi khựng lại, ôm chặt lấy thân thể nhỏ bé của hắn, nhớ mong trong lòng rốt cuộc cũng giảm đi một chút rồi.
Hắn tại sao còn chưa đi xa! Sắc mặt Đông Công Doãn trở nên ảm đạm, quay đầu liền nhìn thấy Lưu Vân đang lạnh lùng nhìn mình, chỉ đành phải lấy khuôn mặt tươi cười để che giấu đi sự chột dạ của mình.
“Đông Công ca ca, lần này Lộ Nhi tìm ngươi chứ không phải ngươi tìm được Lộ Nhi, cho nên trò trốn tìm lần này là ta thắng rồi, có đúng hay không?” Người nào đó cố ý không muốn mở miệng thì người khác làm sao biết được có chuyện gì đang xãy ra, trên gương mặt đáng yêu nở một nụ cười vừa đơn thuần lại vừa trẻ thơ.
Hắn cố ý, tuyệt đối là cố ý! Đông công Doãn nhìn thấy Kim Bảo Nhi liếc mắt nghi ngờ rồi dần biến thành âm trầm nhìn hắn, thì hắn cũng thừa biết, lần này, tuyệt đối sẽ hung hăng đánh cho hắn một trận.
Ta… ta chỉ muốn đùa giỡn ngươi thôi, không ngờ ngươi thật sự sẽ không trốn ở trong trường học. Ấp úng mở miệng giải thích, lời nói trở nên vô lực đến khác thường.
Thật sự nói giỡn sao, nói giỡn cùng một đứa bé, ngươi cho rằng hắn sẽ không làm thật sao? Lưu Vân chê cười, vừa định hỏi Lộ Nhi có bị thương hay không, tay vừa đưa đến đầu hắn thì nhìn thấy một cọng lông gà rất quen mắt, hai ngón tay cằm nó lên, Đây không phải là gà nhà ta nuôi sao? Lộ Nhi, ngươi… Lúc nhìn thấy dầu mỡ trên tay cùng khóe miệng hắn, hình như đã hiểu ra mọi chuyện, lời muốn nói ra cứ thế nghẹn lại trong cổ họng.
Lộ Nhi, ngươi ăn con gà của Lưu Vân muội muội sao? Kim Bảo Nhi cũng hiểu rõ, kéo thân thể nhỏ bé của hắn lại gần nàng, sắc mặt trầm xuống.
Thấy lông gà ở trên tay cô giáo, cũng biết không thể nào nói láo nữa, hắn chỉ còn biết gật đầu nhỏ.
Ai ngờ nàng lại lấy tay giữ chặt hông hắn, để hắn nằm lên đùi mình, giơ bàn tay nhắm ngay cái mông nhỏ tròn trịa, hung hăng đánh xuống.
Bốp, bốp, bốp! Âm thanh cũng thật là vang dội.
Lưu Vân cùng Đông Công Doãn không ngờ nàng lại làm như thế, nhất thời liền sững sờ tại chỗ.
Mắt to long lanh của Lộ Nhi trong nháy mắt tràn đầy nước mắt, hung hăng nhìn sang mấy con rắn nhỏ đang trốn ở cửa động, thấy tụi nó hốt hoảng tán loạn trượt vào trong động, hàm răng cắn chặt lại môi dưới.
Nữ nhân ngu ngốc này, thế mà dám đánh vào mông của mình, nàng không biết làm thế hắn sẽ mất bao nhiêu mặt mũi đâu!