Vượt Dòng Thời Gian Để Yêu Anh

Chương 40: Lời nói dối bất đắc dĩ

Trước Sau

break

Kỷ Niên không chửi mắng om sòm như Vương Mỹ Hà, nhưng sự thất vọng trong mắt ông không hề che giấu.

Ông trầm giọng cất lời: “Trước đây con tự mình đi học, chưa bao giờ phải để bố mẹ lo lắng, lần này là sao? Con giải thích cho rõ ràng! Nếu không thì qua bên kia quỳ xuống cho bố, quỳ đến khi nào biết sai thì thôi!”

Ninh Uyển cắn môi, cúi đầu: “Không phải con không nghe lời bố mẹ, mà là có lý do ạ.”

Ninh Uyển bắt đầu bịa chuyện: “Hai tuần trước lúc tan học về nhà, có mấy kẻ tóc vàng đi xe đạp đuổi theo con, còn huýt sáo trêu ghẹo, là Hoắc Thanh Thành đã giúp con.”

“Tóc vàng? Đuổi theo con huýt sáo?”

“Chuyện này là lần đầu xảy ra hay trước đây cũng từng gặp rồi?”

“Chắc chắn là lũ côn đồ ở khu đó! Con bé này, sao không nói sớm!”

Nghe ra nguyên do, Kỷ Niên và Vương Mỹ Hà lập tức ngồi thẳng dậy, không còn tâm trí mà tức giận nữa.

Lúc con gái mới vào tiểu học, Vương Mỹ Hà đã đưa đón một năm, bà rất quen thuộc với khu vực trường tiểu học Dân Chủ.

Nghe con gái nói vậy, bà liền liên tưởng ngay đến đám côn đồ đường phố mà bà từng thấy ở khu đó.

Vô công rồi nghề, lêu lổng khắp hang cùng ngõ hẻm, đôi khi còn tụ tập với cả học sinh lớp lớn.

Ninh Ninh nhà họ từ nhỏ đã là một tiểu mỹ nhân, tuy mới hơn mười tuổi nhưng dáng người mảnh mai cao ráo, khiến người ta nhìn một lần là không dời mắt được.

Vì vậy, chuyện có côn đồ quấy rối con gái, hai vợ chồng không hề nghi ngờ.

“Ông nó à, chắc chắn là đám côn đồ ở đường Dân Chủ chạy đến trường rồi, chuyện này chúng ta không thể không quản, nhỡ Ninh Ninh xảy ra chuyện gì thì...”

Đến lúc đó hối hận cũng không kịp.

Đôi lông mày được tô vẽ tinh xảo của Vương Mỹ Hà nhíu chặt lại, càng nói càng không yên tâm.

Trên tin tức xã hội, những vụ bé gái bị hại đâu có ít?

Nhà họ có tiền, con gái lại xinh đẹp, nếu có kẻ nảy sinh ý đồ xấu thì căn bản không thể đề phòng.

Kỷ Niên cũng chau mày, sắc mặt u ám: “Tôi biết rồi, chuyện này để tôi xử lý, hai ngày tới bà tạm gác công việc trong tay lại, đưa đón Ninh Ninh một thời gian.”

Vương Mỹ Hà gật đầu, hiện tại bà đang quản lý sổ sách của xưởng thực phẩm trong nhà, dưới tay cũng có người, tự mình dành chút thời gian đưa đón con gái thì vẫn được.

Ninh Uyển nãy giờ vẫn luôn cúi đầu, vì nói dối nên chột dạ.

Bây giờ nghe ông Kỷ bà Kỷ nói vài ba câu đã có cách đối phó, cô vội ngẩng đầu: “Có thể đón cả Hoắc Thanh Thành được không ạ?”

Nói xong cảm thấy câu này quá cứng nhắc, Ninh Uyển cố nén sự ngượng ngùng, gắng gượng nặn ra thêm hai chữ: “... Bố, mẹ?”

Kỷ Niên ngước mắt, mặt không cảm xúc nhìn con gái nhà mình.

Vương Mỹ Hà không giữ được bình tĩnh như chồng, cơn giận bùng lên: “Kỷ Ninh Ninh! Con còn chưa xong à?”

Bà ngay cả việc bước vào sân nhà họ Hoắc còn thấy bẩn giày, bây giờ lại còn bắt bà đưa đón Hoắc Thanh Thành?

Đến lúc đó bà phải khử trùng xe mười lần, hay là đổi luôn xe mới?

Ninh Uyển chột dạ mân mê tay, quả nhiên một lời nói dối phải dùng một lời nói dối khác để che đậy, cuối cùng lời nói dối cuộn thành một vòng tròn...

“... Hoắc Thanh Thành đã giúp con, đám côn đồ đó nhìn thấy, ở đằng sau còn chửi bới nói sẽ cho Hoắc Thanh Thành biết tay.”

“Hai ngày nữa là cậu ấy thi chuyển cấp rồi, nếu trước lúc đó xảy ra chuyện gì, cậu ấy chắc chắn sẽ phát điên.”

“Bố, mẹ, đồ đạc nhà mình có chịu được chém không ạ?”

Kỷ Niên, Vương Mỹ Hà: “...”

Kỷ Niên tức đến bật cười.

Cô con gái ngoan của ông lại đi so sánh nhà họ Kỷ với loại gia đình như của lão hai nhà họ Hứa sao?

Hoắc Thanh Thành chém nhà lão hai họ Hứa mà không sao, đó là vì lão hai chỉ là kẻ mạnh miệng yếu lòng, nhát gan.

Nếu Hoắc Thanh Thành dám gây sự ở nhà họ Kỷ, ông có cả trăm cách khiến cậu ta không thể ở lại hẻm Đồng Cổ, khiến cậu ta hối hận không kịp.

Nhưng yêu cầu của con gái, Kỷ Niên cũng không từ chối ngay.

Tuy những lời con gái vừa nói nghe có chút gượng ép nhưng lý lẽ lại thông suốt.

Có câu nói, Diêm Vương dễ gặp, tiểu quỷ khó dây vào.

Hoắc Thanh Thành chính là một tiểu quỷ khó dây vào.

Dĩ nhiên ông không sợ một thằng nhóc điên khùng, nhưng thêm một chuyện không bằng bớt một chuyện.

Đưa đón Hoắc Thanh Thành vài ngày để cậu ta thi xong, cắt đứt mọi dây dưa sau này của cậu ta với nhà họ Kỷ, ông cũng có thể bớt lo.

“Con lên lầu làm bài tập đi, bố và mẹ sẽ bàn bạc.” Kỷ Niên mở lời, đuổi con gái lên lầu.

Ninh Uyển ngoan ngoãn cầm cặp sách lên lầu.

Về phòng rồi lại rón rén lẻn ra đầu cầu thang, ghé tai nghe lén.

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc