Vượt Dòng Thời Gian Để Yêu Anh

Chương 39: Đối mặt với bố mẹ

Trước Sau

break

Hoắc Thanh Thành nghiêng đầu, cô gái ở ngay bên cạnh cậu, khoảng cách chưa đầy một mét.

Cậu có thể nhìn thấy rõ trong đôi mắt trong veo của cô phản chiếu ánh ráng chiều, phản chiếu hoàng hôn, chứa đầy những mảng màu rực rỡ.

Tâm trạng của cô bây giờ rất tốt.

Cô lại sắp đi rồi sao.

Cô gái quay đầu lại, đối diện với ánh mắt của cậu.

Hoắc Thanh Thành bất ngờ không kịp đề phòng, suýt chút nữa không giấu được sự tham lam trong đáy mắt.

Lúc cậu hơi lúng túng dời tầm mắt đi, cậu nghe thấy cô gái nghiêm túc dặn dò: “Hoắc Thanh Thành, chuyện tớ nói với cậu trước đây, tớ nghe thấy có người bàn nhau muốn đánh gãy tay cậu để cậu không thi được, cậu nhất định phải để trong lòng, phải đề phòng... Haiz, vẫn không yên tâm được. Tớ phải tiếp tục đưa cậu đi học và về nhà, có người đi cùng ít nhất cũng có thể trông chừng lẫn nhau.”

Ánh mắt u tối của Hoắc Thanh Thành khẽ dừng lại, rồi dần sáng lên.

Cậu lại nghiêng đầu nhìn cô gái: “Cậu tiếp tục đưa tớ đi học và về nhà?”

“Ừ! Tớ sẽ cố gắng hết sức!” Ninh Uyển gật đầu thật mạnh.

Hy vọng giấc mơ lần này sẽ tỉnh muộn một chút, để cô có đủ thời gian giúp Hoắc Thanh Thành bình an thi chuyển cấp.

Nếu thành công, sự tàn nhẫn trong con người Hoắc Thanh Thành có lẽ sẽ giảm đi vài phần.

Thế giới hiện thực có lẽ cũng sẽ có những thay đổi nhỏ.

Tờ lịch cho thấy hôm nay đã là ngày mười lăm tháng Sáu.

Kỳ thi chuyển cấp được ấn định vào ngày mười bảy, mười tám.

Thời gian trong mơ dường như có một bộ tăng tốc, vèo một cái là qua một ngày, cô chỉ cần đợi thêm một chút nữa thôi.

Sau khi đã quyết định và lên kế hoạch, Ninh Uyển lấy lại tâm trạng thoải mái.

Nhìn ngắm cảnh vật xung quanh, không ngờ có khá nhiều nơi có thể liên kết được với thực tại.

“Hoắc Thanh Thành, cậu nhìn dãy nhà cấp bốn tường gạch đỏ kia kìa! Nếu biến khu đó thành một khu phố ẩm thực đặc sắc, nhất định sẽ đông nghịt khách, kiếm bộn tiền cậu có tin không?”

“Còn cả khu nhà xưởng cũ đối diện đây nữa, kéo dài đến tận bờ sông vành đai, có thể xây một công viên giải trí lớn!”

“Đúng rồi, còn cả khu dân cư cũ phía sau đường Dân Chủ nữa, diện tích tuy không rộng lắm, nhưng nếu mua được, xây thành khu chung cư cho người từ nơi khác đến thành phố làm việc thuê, mười bảy mười tám tòa nhà cũng không đủ dùng!”

Cô không biết nhiều về khu đô thị cũ phía Bắc thành phố, nhưng những công trình nổi tiếng ở đây, hễ là người Nam Thành thì ai cũng biết.

Không ngờ khu phố ẩm thực thành Bắc, khu XX, chung cư Tường Vi nổi tiếng kiếm tiền sau mười tám năm nữa bây giờ vẫn chưa có hình hài.

Ba nơi này, sau này dùng từ “nhật tiến đấu kim” để hình dung cũng không hề quá lời.

Cảm giác của Ninh Uyển chính là rõ ràng nhìn thấy núi vàng núi bạc trải đầy trên đất, nhưng cô lại không nhặt lên được.

Chỉ có thể thở dài tiếc nuối.

Thời cơ và vận mệnh, cô đều không có.

Cô chỉ có thể ngưỡng mộ mà thôi.

May mà cô cũng khá hài lòng với cuộc sống hiện tại của mình.

Không cần quá giàu sang, chỉ cần có thể tự nuôi sống bản thân, sống một cuộc đời ổn định là đủ rồi.

Đóng vai nhà tiên tri trước mặt Hoắc Thanh Thành một lần, tâm trạng vui vẻ của Ninh Uyển duy trì cho đến khi về tới nhà họ Kỷ thì kết thúc.

Hôm nay Kỷ Niên và Vương Mỹ Hà đã trở về.

Cả hai người đều ngồi trong phòng khách, không ai nói lời nào, sắc mặt ai nấy đều đen sầm.

Ninh Uyển khóa xe xong, bước vào phòng khách, lập tức cảm nhận được sự ngột ngạt như bão táp sắp kéo tới.

“Kỷ Ninh Ninh, mấy ngày nay con đã đi đâu làm gì?” Vương Mỹ Hà nghiến răng, lạnh lùng chất vấn.

Lòng Ninh Uyển chợt thót lại.

Có thể khiến ông Kỷ bà Kỷ có vẻ mặt thế này, chắc chắn là chuyện cô đi học và tan học cùng Hoắc Thanh Thành đã bị họ phát hiện.

Cô mím môi, bước đến trước mặt hai người, nhẹ nhàng đặt cặp sách lên sofa: “Con đi học và tan học cùng Hoắc Thanh Thành ạ.”

Cô không hề che giấu.

Bởi vì vốn dĩ cũng không giấu được.

“Con còn có mặt mũi mà thừa nhận à!” Vương Mỹ Hà bị câu nói này làm cho tức đến mặt mày xanh mét.

“Bố mẹ đã dặn đi dặn lại, con đều coi như gió thoảng bên tai! Con bị trúng tà gì rồi hả? Thấy hai năm nay con ngoan ngoãn, bố mẹ mới tạm yên lòng, hóa ra chúng ta yên lòng quá sớm rồi!”

“Con muốn có người đi cùng, trong ngõ có bao nhiêu bạn học cùng trường với con, nhà họ Lý, nhà họ Hứa, nhà họ Trương, con chọn ai không được mà cứ phải dính vào cái sao chổi đó! Nhà lão già họ Hoắc đó, nói khó nghe một chút chính là hạng hạ đẳng!”

“Kỷ Ninh Ninh, con khiến bố mẹ quá thất vọng rồi!”

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc