Vượt Dòng Thời Gian Để Yêu Anh

Chương 37: Đưa tớ đi học nhé

Trước Sau

break

Trên bàn tổng cộng có hai món.

Một đĩa sườn, một đĩa rau xanh.

Rất đơn giản.

Nhưng lại ấm áp.

Ninh Uyển đứng bên cổng nhà họ Hoắc, lặng lẽ chờ đợi.

Cô không vào trong làm phiền sự yên bình này của nhà họ Hoắc.

Mãi cho đến khi bên trong có tiếng dọn dẹp bát đũa, cô mới nghiêng người, ló đầu qua cửa, khẽ gọi: “Hoắc Thanh Thành!”

Trong phòng khách, Hoắc Thanh Thành nhanh chóng quay đầu lại, vừa thấy người đang thập thò ở cổng, cậu bèn nhấc chân nhảy lò cò ra ngoài: “Bố, bát đũa cứ để đấy lát nữa con dọn.”

“Ấy ấy!” Ông Hoắc miệng thì đáp, tay vẫn không ngừng dọn dẹp, đợi con trai đi xa rồi mới dám lẩm bẩm: “Con cũng có tiện hơn bố bao nhiêu đâu...”

Nhưng vừa rồi ông liếc qua, ngoài cửa là cô bé nhà họ Kỷ?

Đứa trẻ đó bình thường chạm mặt hai bố con họ đều xem như không khí, sao đột nhiên lại tìm đến tận nhà?

Hoắc Thanh Thành nhảy lò cò một chân đến bên cửa, vịn vào khung cửa để giữ thăng bằng, cúi đầu nhìn cô bé đến tìm mình: “Sao lại đến đây?”

“Mang dầu thuốc cho cậu.” Ninh Uyển đưa chai dầu thuốc trong túi ra, tranh thủ ánh đèn để nhìn chân của Hoắc Thanh Thành.

Không nhìn thì thôi, nhìn rồi lại càng thấy áy náy.

Chẳng trách cậu phải nhảy lò cò, cái chân bị đập trúng giờ đã sưng vù như cái bánh bao, đến giày cũng không xỏ vào được.

“Xin lỗi cậu, đều tại tớ... Hoắc Thanh Thành, hay là đến phòng khám xem thử đi?” Ninh Uyển đan mười ngón tay vào nhau, vô thức bấu lấy ngón tay mình, khó khăn lên tiếng: “Nhưng mà tớ, tớ không có tiền...”

Cô không có tiền.

Nếu không, sau khi làm người ta bị thương, cô chắc chắn sẽ đưa người ta đến bệnh viện kiểm tra và băng bó.

Trong giấc mơ này, cô không có khả năng tự mình kiếm tiền.

Cô cũng không thể nào yên tâm mà dùng tiền của Kỷ Ninh Ninh hay nhà họ Kỷ được.

Một là do lương tâm cắn rứt.

Hai là, cô sợ nếu dùng tiền của nhà họ Kỷ, sau này khi cô tỉnh mộng, nhà họ Kỷ tra ra được mục đích sử dụng tiền, không biết có tìm Hoắc Thanh Thành tính sổ, nói cậu lừa tiền con gái nhà người ta không.

Cô chỉ mơ một giấc, tỉnh dậy phủi mông là xong.

Nhưng nhà họ Hoắc trong mơ thì sao, Hoắc Thanh Thành thì sao?

Nhà họ Hoắc đã đủ vất vả rồi.

Cô không muốn gây thêm rắc rối cho họ nữa.

Hoắc Thanh Thành lặng lẽ nhìn người trước mặt đang trĩu vai, cúi đầu, áy náy đến mức sắp khóc.

Vừa buồn cười lại... vừa đáng yêu.

Đáng yêu đến mức cậu muốn đưa tay ra xoa đầu cô.

Trên đời này, sao lại có một con “ma” lương thiện và mềm lòng đến thế.

“Không liên quan đến cậu, là do tớ không may gặp phải thôi.” Đút bàn tay đang ngứa ngáy vào túi quần, Hoắc Thanh Thành khẽ giọng an ủi.

Loại chuyện này cậu không làm nhiều, vốn tưởng sẽ rất cứng nhắc.

Không ngờ khi thực sự nói ra lại tự nhiên đến vậy.

“Nhưng chân cậu sưng thế này, cậu sắp thi chuyển cấp rồi!”

“Không sao, tớ không dùng chân để thi.”

“...”

“Nhìn thì có hơi sưng, không có vấn đề gì lớn đâu, đợi hết sưng là đi lại được.” Dừng một lát, Hoắc Thanh Thành mím môi, cúi mắt: “Nếu cậu muốn bồi thường thì trong lúc chân tớ chưa khỏi, đưa tớ đi học và về nhà nhé, tớ đi xe đạp có thể không tiện.”

Ninh Uyển không nghĩ ngợi gì mà đồng ý ngay.

Chuyện này dễ thôi.

Không có tiền bồi thường, làm chút việc trong khả năng để bù đắp cũng là điều nên làm.

Nếu ông bà Kỷ có hỏi, cô cứ nói rõ nguyên nhân là được, cô biết vợ chồng nhà họ Kỷ không thích Hoắc Thanh Thành, nhưng chuyện nào ra chuyện đó, không thể không nói lý được.

Ít nhất thì bề ngoài là Hoắc Thanh Thành đã cứu Kỷ Ninh Ninh nên mới không để Kỷ Ninh Ninh bị ngã.

Cô đưa cậu đi học và về nhà một thời gian chắc là được chứ.

Nghĩ đến đây, Ninh Uyển lại càng cúi đầu thấp hơn.

Rõ ràng cô đã rất cố gắng không để Kỷ Ninh Ninh và nhà họ Kỷ dính líu quá nhiều vào nhau.

Nhưng cô đang ở trong cơ thể của người ta, có những chuyện ngay từ đầu dường như đã không thể tính toán rõ ràng.

Buổi tối ông bà Kỷ không về, chỉ gọi điện dặn dò con gái ngủ sớm dậy sớm, đi học ngoan ngoãn.

Điều này lại khiến Ninh Uyển thở phào nhẹ nhõm.

Ngày hôm sau, cô dậy thật sớm, trước khi ra khỏi nhà còn đặc biệt đặt thêm một cái đệm mềm ở yên sau xe đạp, lúc này mới lên đường đến nhà họ Hoắc để đón Hoắc Thanh Thành.

Vừa rẽ vào con hẻm nhỏ nhà họ Hoắc, đã thấy Hoắc Thanh Thành đang đứng đợi ở cổng nhà, ngồi trên yên chiếc xe đạp địa hình cũ kỹ của mình.

Chân lành lặn chống xuống đất, chân bị thương thì đặt hờ trên bàn đạp.

Thấy cô đến, Hoắc Thanh Thành đạp xe lững thững đi qua bên cạnh cô: “Cậu là con gái, tớ là con trai, tớ không ngồi chung với cậu, cậu đi theo sau nhé.”

Ninh Uyển: “...”

Chiếc boomerang ném đi tối qua, hôm nay đã bay thẳng vào trán mình.

Hoắc Thanh Thành cái đồ trẻ con này.

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc